Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 611






Chương 611:

 

Cô nói, cô sẽ không tới đây nữa.

 

Lão phu nhân khẽ ngưng đọng, nhanh chóng liếc mắt Mạc Tuân ở đối diện, sau đó bà kéo bàn tay nhỏ bé của Lê Hương, thở dài một tiếng gật đầu: “Được, Lê Hương, không cần lo lắng cho bà nội, bà nội không muốn trở thành gánh nặng của cháu, bà nội nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn ngủ, cháu ởi đi, sau này cháu đừng vì bắt cứ ai mà sống, làm việc mình muốn làm, vui vẻ là được.”

 

“Dạ!” Lê Hương dùng sức gật đầu: “Bà nội, cháu về nhà, nếu như bà nhớ cháu, có thể gọi điện cho cháu, hoặc là đến Lê gia làm khách, bố mẹ của cháu rất nhiệt tình.”

 

“Được!” Lão phu nhân đồng ý.

 

Lê Hương đứng lên, cô vẫy vẫy tay về phía lão phu nhân cùng mẹ Ngô: “Bà nội, mẹ Ngô, cháu đi đây, tạm biệt ạ.”

 

Lê Hương rời khỏi Tây Uyển.

 

Cô đi rồi.

 

Mẹ Ngô đứng tại chỗ đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Lê Hương, đáy mắt tràn đầy luyến tiếc: “Lê Hương đi nhanh như vậy, tôi còn tưởng rằng con bé sẽ ở thêm mấy ngày nữa, con bé đột nhiên đi như thế, tôi cảm thấy trong lòng vắng vẻ quá.

 

Mẹ Ngô nói xong mắt đã đỏ bừng.

 

Lão phu nhân là người luyến tiếc Lê Hương rời đi nhất, nhưng bà không giữ cô lại, bà biết chỉ cần mình níu cô lại, Lê Hương nhất định sẽ ở lại đây.

 

Nhưng là, bà đã không còn mặt mũi nào mở miệng yêu cầu cô nưa.

 

Lê Hương đã từng vì Mạc Tuân mà chết một lần, bây giờ sao có thể để cho người Mạc gia trở thành gánh nặng của cô?

 

Cô đã không phải là Mạc phu nhân, Mạc gia không cho cô che chở và vinh quang ngang hàng, lại dựa vào cái gì để cô cứ mãi ở đây trả giá?

 

Không ai có thể ngăn cản bước chân của cô gái này, cô nên đi tới chỗ xa hơn, trở thành chính mình tốt hơn.

 

Lão phu nhân nhìn về phía Mạc Tuân đối diện: “A Đình, cháu tiễn Lê Hương đi! Bây giờ bà khỏe lại rồi, cháu còn không chưa kết toán lương cho Lê Hương đúng không? Lê Hương cũng không phải người nhà chúng ta, con bé không có nghĩa vụ lao động không công cho chúng ta.”

 

Mạc Tuân im lặng vài giây, sau đó đứng dậy ởi ra ngoài.

 

Lê Hương đi trên sân cỏ, lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, một bàn tay to vươn tới, kéo lại cổ tay trắng mảnh khảnh của cô.

 

Lê Hương dừng bước lại, xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân phóng đại vô hạn trong tầm mắt cô, anh đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt âm trầm không vui.

 

“Có lời gì cứ nói, buông tôi ra!” Lê Hương dùng sức rút cổ tay trắng mình về.

 

Thế nhưng không thành công, bởi vì Mạc Tuân thật siết cô rất chặt: “Cô thật sự phải đi?”

 

“Bà nội đã khỏe hơn rồi, tôi cũng không cần ở lại nữa.”

 

Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, ngoại trừ bà nội thì không còn thứ gì khác nữa ư, sẽ không có ai khiến cô lưu luyến ư?

 

Mạc Tuân lấy ra thẻ đen, đặt trong lòng bàn tay trắng nõn của cô: “Đây là thù lao cho cô, cô nên có, cầm đi đi.”

 

Lê Hương hạ mắt nhìn chiếc thẻ đen này, trước đây Mạc tiên sinh của cô cũng từng đưa cô tắm thẻ đen: “Tấm thẻ này tôi không cần, cầm thẻ lấy tiền cũng không thuận tiện, tôi ở đây chỉ vài ngày, anh cứ trả tôi một ngàn tệ đi! Chờ anh có tiền mặt, đưa tiền mặt cho tôi là được.”