Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 571






Chương 571:

 

Lệ Yên Nhiên không còn cách nào từ chối người đàn ông như vậy, nhất là bây giờ Mạc Tuân càng làm tâm cô ta rung động.

 

Song, rất hiển nhiên sức chú ý của anh điểm không dừng trên người cô ta, mà là quan tâm đến thân thể lão phu nhân.

 

Tình cảm giữa anh và lão phu nhân còn sâu đậm hơn tình bà cháu thông thường, lúc đầu cô ta cũng muốn lấy lòng lão phu nhân chiếm được yêu thích của anh.

 

Chỉ tiếc, cô ta đã thất bại.

 

“Anh Hàn Đình, anh đừng lo lắng cho bà nội Mạc, em sẽ nghĩ cách khác, nhất định sẽ dốc hết sức chữa khỏe cho bà nội Mạc.” Lệ Yên Nhiên bảo đảm nói.

 

Mạc Tuân phả ra làn khói, anh nhàn nhạt đáp: 1Ù Sau đó lặng thỉnh.

 

Lệ Yên Nhiên hơi xấu hồ, cô ta chỉ đành nói: “Anh Hàn Đình, em về trước nha, bye bye.”

 

Lệ Yên Nhiên xuống xe, rời đi.

 

Mạc Tuân không lập tức đi, mà yên tỉnh phả ra khói thuốc, hút xong một điều thuốc, tâm tình của anh lại rất tệ, sức khỏe bà nội hệt như một tảng đá lớn đè anh thở không nỗi.

 

Anh sợ, anh rất sợ, anh sợ bà nội đã bồi bạn với anh bao năm ròng lại bỏ anh rời đi.

 

Nhưng, anh cái gì cũng làm không được.

 

Bác sĩ nói đây là tâm bệnh, anh suy nghĩ rất nhiều cách, bà nội vẫn là không cách nào ăn uống, anh không dám cho bà nội nhiều áp lực, chỉ đành tự giải sầu đêm khuya.

 

Một điều thuốc cháy hết, Mạc Tuân đạp chân ga phóng đi.

 

Mạc Tuân về tới Tây Uyễn, anh đi thăm bà nội trước, bà nội đã ngủ rồi rồi.

 

Giấc ngủ bà nội rất nông, Mạc Tuân không dám quấy nhiễu bà, đắp kín mền cho bà nội xong anh liền đóng cửa phòng, về phòng ngủ của mình.

 

Đi vào phòng tắm xối nước lạnh xong, anh lên giường ngủ.

 

Nhưng lúc này tay anh đột nhiên ở dưới mềm chạm đến cơ thể mềm mại, là mềm mại đến thế nào ư? Da thịt ấy trơn trợn tựa như tơ lụa.

 

Con ngươi Mạc Tuân co rụt lại, anh nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên.

 

Anh thấy được Lê Hương.

 

Vậy mà là cô!

 

Mạc Tuân nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trên giường mình, cô đã ngủ rồi, cuộn tròn cơ thể nhỏ xinh ngủ rất say sưa, trên người cô mặc áo sơ mi trắng của anh, áo sơ mi rộng thùng thình theo đường cong uyễển chuyển của cô mà chập chùng, nhất là phần lõm xuống nơi thắt lưng, hệt như thắt eo của bình hoa sứ, khiến người ta không nhịn được muốn xoa bóp.

 

Vạt áo sơ mi lúc đầu vốn có thể che đến đầu gói của cô, nhưng bây giờ đã cuộn lên, rơi vào giữa hai đùi cô, đôi chân thẳng dài trắng xinh phía dưới khép lại, tư thế ngủ vô cùng ngoan.

 

Cổ họng Mạc Tuân khô khốc, như có than lửa lăn qua, da thịt toàn thân cô gái trắng mịn như sữa bò, dưới tay còn có xúc cảm trơn nhẫn lúc nãy, chừng đó cũng khiến anh khóe mắt đỏ bừng.

 

Gần đây tâm trạng anh bởi vì sức khỏe bà nội vẫn luôn áp lực khó chịu, là một người đàn ông trưởng thành, thật ra anh cũng có rất nhiều phương thức giải tỏa.

 

Đàn bà, chính là một trong những phương thức ấy.

 

Ở trước cửa Lệ gia, Lệ Yên Nhiên mời anh vào, nhưng anh không hề có hứng thú, mà lúc này nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trên giường anh, trong khóe mắt đỏ thắm của anh nhanh chóng tràn ra tình dục.