Chương 548:
Mạc Tuân cũng không biết anh đắc tội Diệp Linh ở đâu, Diệp Linh chính là đóa hồng có gai, đôi mắt thâm thúy của anh dáng người nhỏ xinh của Lê Hương: “SỐ ấy, là bạn thân của Diệp Linh?”
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Có Dạ Cẩn nhìn thoáng qua Lê Hương, quanh đi quần lại một vòng, dù cho đã là người dưng của nhau, thế nhưng ánh mắt Mạc Tuân vẫn luôn bị cô hấp dẫn.
“Ừ, nghe nói cô ấy là con gái Lê gia, vậy hẳn là không sai, cô từ nhỏ lạc mắt, ở một thôn quê ở Hải Thành lớn lên.” Có Dạ Cần đạm mạc nói.
Mạc Tuân không nói chuyện, ngũ quan anh dưới ánh đèn mơ tối, nhìn không rõ vẻ mặt: “Cậu chơi thong thả, tôi về trước.”
Mạc Tuân ôm Tiểu Viên Viên rời đi.
Mạc Tuân mang Tiểu Viên Viên về biệt thự Tây Uyễn, vào thư phòng xử lý tài liệu một chút rồi anh về phòng ngủ tắm gội, sau đó lên giường.
Lúc này anh cũng không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, xòe lòng bàn tay ra, lòng bàn tay của anh trong có một thứ nhỏ, chính là dây buộc tóc con bướm kia của Lê Hương.
Ở trong quán bar, khi mái tóc đen thanh thuần của cô xõa tán loạn, dây buộc tóc con bướm này bị Tiểu Viên Viên bắt được, sau đó bị anh lấy ra.
Mạc Tuân đặt dây buộc tóc con bướm dưới mũi mình ngửi một cái, mùi hương thiếu nữ trong veo xông vào mũi.
Giống như đúc mùi hương anh ngửi được trên người cô.
Trong quán bar, cô va vào trong ngực anh, khỏang cách gần như vậy đủ để anh ngửi được mùi thơm cơ thể trên người cô, khác xa mùi nước hoa nhân tạo của đám phụ nữ kia, mùi thơm cơ thể tự nhiên trên người cô trong veo câu động lòng người.
Meo meo…
Bỗng bên tai truyền đến tiếng mèo kêu.
Mạc Tuân ngắng đầu, chỉ thấy Tiểu Viên Viên ghé vào ổ nhỏ mình, vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh ngửi dây buộc tóc, uây, nam chủ nhân, anh là biến thái hả?
Mạc Tuân quên mát trong phòng ngủ mình còn có một sinh vật nhỏ tồn tại, bây giờ bị nó khinh bỉ, anh nhếch môi mỏng, anh cũng không biết mình bị sao nữa, lén trộm buộc tóc của một cô gái mang về, còn đặt dưới mũi hít hà, cái này đúng là có chút… biến thái.
Mạc Tuân trở người, đặt dây buộc tóc giấu phía dưới gói, anh nhắm mắt lại.
Anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, ba tháng này anh đều vừa đặt lưng đã đến sáng, chưa từng nằm mo, nhưng hôm nay anh lại mơ.
Ở trong mộng anh thấy Lê Hương, cô gái nhỏ mềm mại bị anh đè trong góc tường, anh chui vào trong mạng che mặt của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Rất nhanh cô thấp tiếng kêu lên, trong mộng đôi mắt đen láy ươn ướt kia mềm mại mắng anh: “Đau, anh cắn em…”
Anh vùi khuôn mặt tuấn tú chôn trong mái tóc cô, che lại viền mắt đỏ lên của mình, khàn khàn cưng chiều nói xin lỗi cô: “Xin lỗi…”
Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.
Anh từ trong mơ tỉnh lại.
Lúc này trong phòng lặng yên không tiếng động, bên ngoài ánh trăng sáng trong xuyên qua rèm cửa soi đến, lồng ngực rắn chắc của anh phập phòng, cổ họng khô khốc, toàn thân nóng lên, anh giơ tay che đôi mắt đỏ bừng của mình, đôi mắt này giống hệt như của anh trong mơ.
Anh đang làm gì thế này?
Anh vậy mà lại… mộng xuân.