Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 477






Chương 477:

 

Nhưng so với hai lần trước hoang mang bắt lực, lần này Lê Hương đã lấy lại thong dong bình tĩnh, cô bước chân, đạp lên mảnh đất cô lớn lên, làn gió nhẹ êm ái của Hải Thành phát qua gò má cô, là mùi vị trong trí nhớ.

 

Lúc này ven đường có máy thanh niên đi qua, ánh mắt của bọn họ bị Lê Hương hấp dẫn.

 

“Chúng mày nhìn kìa, con bé đó là người mù.”

 

“Tao lần đầu tiên gặp qua được người mù xinh đẹp như vậy đấy.” Mấy gã thanh niên huýt sáo về phía Lê Hương.

 

Nhưng rất nhanh bọn họ liền cứng đờ, bởi vì họ thấy được người đàn ông vẫn đi theo sau lưng Lê Hương kia, là Mạc Tuân.

 

Hôm nay Mạc Tuân mang áo sơ mi đen cùng quần tây được may thủ công, là phối hợp kinh điển của nam thần, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của anh rơi vào trên mặt đám loi choi kia, nhẹ nhàng nhìn lướt qua, hơi sương lạnh thấu xương khiến người ta tê cả da đầu.

 

Đám thanh niên muốn đùa giỡn Lê Hương sợ đến co rụt lại, trên người Mạc Tuân tỏa ra khí thế lạnh lùng của những tinh anh trưởng thành, là loại người mà bọn họ căn bản không thể chống cự được.

 

Đám thanh niên co giò, nhanh chóng bỏ chạy, bọn họ đâu biết sau lưng cô gái mù xinh đẹp này luôn có người đàn ông như thế đi theo chứ.

 

Mạc Tuân nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh dừng mắt trên bóng người nhỏ nhắn mềm mại của Lê Hương, hôm nay cô gái mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen thanh thuần theo làn gió thổi bay lên, vài sợi tóc lưu luyến quấn lên cần cổ mịn màng của cô, gió nồi lên, làm lộ đôi chân thon dài mềm mịn như ngó sen phía dưới chiếc váy, bộ dáng thanh thuần như có thể bóp ra nước, đúng là vẫy gọi mấy tên côn đồ kia đến cửa mà.

 

Chẳng những mời gọi người khác thích, anh cũng rất thích.

 

Mạc Tuân nhắc chân đi theo.

 

Lê Hương nghe được tiếng đám con trai kia huýt sáo, nhưng đợi khi cô nghe lại lần nữa đã không còn, nên cô cũng không đặt chuyện này trong lòng.

 

Cô đi một đường, rất nhanh đã đói bụng, nơi này là đường ăn vặt, từ rất xa cô đã ngửi được mùi thơm, nhất là mùi từ quán ven đường bán tôm đắt.

 

Trước kia cô và Diệp Linh đã tới đây, bọn cô thích ăn nhất là quán tôm đắt nọ.

 

Lê Hương muốn ăn, nhưng mắt cô nhìn không thấy, không tiện tách vỏ tôm ra, vẫn nên không ăn thì hơn.

 

Cô đi vào một quán mì, giọng nói trong trẻo gọim “Ông chủ, cho tôi một tô mì xào trứng.” Ông chủ quán ăn này còn rất trẻ, tốt nghiệp đại học xong liền đi gây dựng sự nghiệp, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Lê Hương xinh đẹp, hai mắt liền sáng, mỹ nữ vốn luôn khiến người ta cảnh đẹp ý vui.

 

“Được, cô ngồi chút đi, đợt một lát.” Ông chủ đáp.

 

Lê Hương ngồi xuống đợi.

 

Mạc Tuân cũng ngồi xuống ở bàn trước, lúc này thư ký Nghiêm Kiên chạy tới, đưa một phần tôm đất lên, còn thấp giọng dò hỏi: “Mạc tổng, để tôi bóc vỏ tôm chol”

 

“Không cần.” Mạc Tuân mình mang bao tay lên, bắt đầu chuyên chú bóc vỏ tôm.

 

Lê Hương cảm thấy sao mùi tôm đất cách cô ngày càng gần thế này, dường như đang ở cạnh cô vậy, chẳng lẽ cô ảo giác sao? Rất nhanh ông chủ đã đem một tô mì xào trứng lên, Mạc Tuân ngẳng đầu liếc mắt, nhanh chóng nhíu mày, anh gọi ông chủ: “Mì xào trứng chỗ các anh còn miễn phí tặng một phần sườn lợn rán à?” Nghiêm Kiên quyết ngẳng đầu nhìn lên, mì xào trứng gà trong tay ông chủ trên quả thật có thêm một phần sườn lợn rán.

 

Mặt ông chủ đỏ lên, thực ra lúc nãy anh ta nhìn vào mắt Lê Hương, dường như mắt cô gái nhỏ không thấy được, nên anh ta tặng cô thêm phần sườn lợn rán.

 

“Cái này…” Ông chủ muốn nói chuyện, thế nhưng Mạc Tuân cầm đũa lên trực tiếp thả rớt khối sườn lợn rán kia xuống: “Cô ấy không thích sườn lợn rán, cô ấy thích tôm đất nhỏ.” Nói xong, Mạc Tuân đổ toàn bộ bát tôm mình vừa lột lên tô mì.