Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 470






Chương 470:

 

Mạc Tuân rất sớm đã tới, một mực ở đây nhìn cô, anh biết cô rất khó chịu, thế nhưng anh không có cách nào đến gần cô, không có cách nào khiến cô thoải mái.

 

Sau đó anh thấy Tô Hi tới, hiện tại Mạc Tử Tiễn cũng đến…

 

Mạc Tuân ngắng đầu, con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn lướt qua trên mặt Nghiêm Kiên.

 

Tiếng “à” kia của Nghiêm Kiên kẹt trong cổ họng, không thốt ra được, anh ta cảm thấy cần cổ lạnh lẽo, ánh mắt nổi máu ghen của chủ tịch đáng sợ quá đi mắt.

 

“Trở về đi.” Lúc này Mạc Tuân nhấp đôi môi mỏng mở miệng nói nói, anh không thể ở lại chỗ này nữa, anh sợ không khống chế được chính mình.

 

“Vâng thưa Mạc tổng.”

 

Chiếc Limo sang trọng nhanh chóng rời đi.

 

Trước bia mộ, Mạc Tử Tiễn đặt đóa hoa trong tay đến trước bia, sau đó nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, em còn dự định gì nữa không, hai ngày sau tôi sẽ rời khỏi đây về Đề Đô rồi.”

 

“Anh phải đi sao?”

 

“Ừ, tôi chỉ có thời gian một năm, hiện tại thời gian đã đến, tôi không thể rời đi quá lâu, hơn nữa mẹ tôi vẫn luôn giục tôi trở về, Lê Hương, theo tôi cùng về đi.”

 

Mạc Tuân đã từng nói, một năm này anh ta chính là tới Hải Thành tìm cô, nhưng Lê Hương rũ xuống hàng mi dài, không còn cách nào đáp lại anh: “Tôi sắp xếp chút đã, rất nhanh sẽ đến Đề Đô thôi.”

 

“Thật sao?” Tròng mắt đen Mạc Tử Tiễn trong trẻo lạnh lùng tràn ra nhàn nhạt vui mừng.

 

“Nhưng, tôi đi một mình, cho nên viện sĩ Mạc, anh đi đường bình an.”

 

Mạc Tử Tiễn cong môi, nhàn nhạt mềm mại cười nói: “Được thôi, Lê Hương, chúng ta gặp nhau ở Đề Đô.”

 

U Lan Uyển.

 

Mạc Tuân về phòng ngủ, anh cởi áo khoác đen ra vắt trên ghế sofa, sau đó ngã thân hình cao lớn vào chiếc giường mềm mại, mệt mỏi nhắm mắt lại, anh giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương cởi cà vạt, động tác lười biếng mà chán chường, lại lộ ra mùi vị đàn ông ngỗ ngược.

 

Anh tựa đầu lên chiếc gối trắng như tuyết, chiếc gối ^ ^ V ^ £ ^ ^ £ ẦÄ “_ử ^ˆ `.

 

này là của cô, phía trên còn có thê ngửi được cô mùi hương trong veo cô lưu lại.

 

Anh cảm giác mình đã lâu không gặp cô rồi, trong đầu đều là hình ảnh cô toàn thân áo đen yên tĩnh đứng trong mưa, dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, quãng thời gian này cô gầy đi thật nhiều.

 

Ngón tay thon dài sờ sờ trên drap giường, đột nhiên chạm đến một mảnh trắng mịn, cô không mang theo gì cả, bao gồm cả bộ đồ ngủ bằng lụa màu rượu này.

 

Đồ ngủ trơn trợt hệt như da thịt cô, còn mềm mại, Mạc Tuân nhắm mắt lại, túm vải lụa vải vuốt phẳng, hầu kết cuộn lên xuống.

 

Choáng đầu trong trí óc anh đều là đêm kia, cô mặc chiếc váy ngủ này ôm anh, còn lớn mật cưỡi lên vòng eo hẹp của anh…

 

Cảm giác này không quá chân thực, giống như nằm mơ.

 

Lúc này Mạc Tuân đã cảm thấy một bàn tay nhỏ duỗi tới, nhẹ nhàng mơn trớn rồi lướt lên áo ghi lê trên người anh, sau đó đi xuống, dừng trên dây thắt lưng da của anh.

 

Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra, nắm chặt bàn tay nhỏ bé này, không phải là mơ, thật sự có người tiến vào phòng anh.

 

Bên giường là một cô gái xa lạ, khoảng chừng hai mươi tuổi, là kiểu đơn thuần mà anh thích, đôi mắt đen ươn ướt rất giống với Lê Hương, cô ta bị anh kéo lại sợ đến bối rồi: “Thiếu… thiếu gia, em…”