Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 414






Chương 414:: Mạc Tử Tiễn Ôm Cô

 

Trong phòng khách sạn.

 

Lê Hương ngồi trên ghé, cô đẩy cây kim dài vào trong mạch máu mình, tận mắt thấy giọt độc hoa tan vào cơ thể.

 

Có kinh nghiệm lần trước, Lê Hương tưởng cô không còn xa lạ gì với loại độc hoa này, nhưng khi chất độc bùng phát, cô cảm thấy vô cùng đau đớn gấp hàng trăm lần lần trước.

 

Về mặt y học, chất độc của loài hoa đã tạo ra một mức độ miễn dịch nhất định cho máu của cô, mức độ phòng ngự của máu cô đã giảm xuống, chất độc của hoa tự nhiên sẽ trở nên càng ngang ngược hoành hành hơn.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương trắng bệch, trên trán tỏa ra lớp mồ hôi lạnh, dường như có thứ gì đó đang gặm nhắm xương cốt, cảm giác này có thể khiến người ta đau đến phát điên.

 

Lê Hương chịu đựng cơn đau mãnh liệt ập đến, nhanh chóng cầm bút lên, cô viết vài phương trình y học quan trọng lên giấy, nhưng vẫn còn thiếu một phương trình.

 

Lê Hương cảm thấy rằng cô sắp thành công rồi, chiến thắng đã nằm trong tầm tay của cô, cô đã nghiên cứu ra loại thuốc giải độc rồi!

 

Nhưng là, cô còn thiếu phương trình quan trọng nhất.

 

Phương trình này đến tột cùng là gì?

 

Lê Hương không nghĩ ra, cả người đã ngã khỏi ghế, một giọt rồi hai giọt máu… nhanh chóng tuôn ra khỏi mũi.

 

Cô đưa tay sờ, trên tắm màn che mặt dính đầy máu.

 

Lê Hương nhanh chóng lấy kim, cầm được kim rồi, nhưng vào lúc này, bên tai cô truyền đến tiếng xe lửa rít chói tai, sau đó cả thế giới quay cuồng.

 

Cô không thẻ nhìn rõ gì cả.

 

Lê Hương như quả bóng xì hơi mềm nhũn ngã trên thảm, cô duỗi tay sờ soạng trên thảm một hồi, kim đâu rồi, kim của cô đâu?

 

Không tìm được.

 

Tầm mắt của Lê Hương từ từ trở nên đen kịt, cô sắp hôn mê rồi.

 

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, có người bước vào: “Lê Hương, Lê Hương! Mau mở mắt ra, không được ngủ. Độc của hoa Mạn Đà La sẽ hại não, nhất định không được ngủ!”

 

Lê Hương cảm thấy có ai đó đang gọi mình, hàng mi cánh bướm khẽ run lên, cô khó khăn mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn phóng đại trong tầm mắt cô.

 

Mạc Tử Tiễn tới!

 

Nhưng người mà Lê Hương nhìn thấy không phải là Mạc Tử Tiễn, gương mặt Mạc Tử Tiễn nhanh chóng biến thành Mạc Tuân, cô cong môi yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Mạc tiên sinh, anh đến rồi…”

 

Mạc Tử Tiễn biết rất rõ chất độc của hoa Mạn Đà La, cả hai thiên tài y học đều nghiên cứu ra chất độc này, khi chất độc phát tác sẽ xuất hiện ý thức hỗn loạn, khiến cô nhận lầm người.

 

“Đừng nhúc nhích, tôi lầy máu cho cô.”

 

Mạc Tử Tiễn lấy ra một con dao sắc nhọn, rạch một vết trên đầu ngón tay cô, không hổ là Kim Dao Thánh Thủ, vết thương trên đầu ngón tay cô rất cạn, thậm chí nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện được, nhưng máu đen nhanh chóng từ đầu ngón tay cô nhỏ xuống.

 

Lê Hương cảm thấy cơn đau trong người dần dần thuyên giảm, rồi từ từ biến mất, nhưng ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

 

“Nghỉ ngơi chút đi, rất nhanh sẽ xong thôi, trên mặt cô có máu, tôi đi lấy khăn lau cho cô.” Mạc Tử Tiễn đứng dậy đi về phía phòng tắm.