Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 406






Chương 406:

 

Lê Hương nghi ngờ anh không muốn hợp tác với bác sĩ kiểm tra, nhưng… quần của anh đội lên một khối rõ ràng, Lê Hương đỏ mặt kéo chăn che lại cho anh, cô đã 20 tuổi đời rồi, nhưng vẫn là đứa trẻ ngoan, nếu để người ta biết cô ở chung phòng bệnh với anh còn làm chuyện bậy bạ, thì đúng là không còn mặt mũi nào đi gặp người khác.

 

“Đều tại anh! Không để ý đến anh nữa!”

 

Lê Hương ôm chặt khuôn mặt đỏ bừng của mình bỏ chạy ra ngoài.

 

Lê Hương chạy ra ngoài bảo bác sĩ đi, bác sĩ nhìn thấy mặt cô ấy đỏ bừng thì thấy rất lạ, nghĩ cô bị bệnh, còn Lê Hương lấy đại cái cớ nói dối rằng mình quá mệt, lúc ấy mới xong chuyện.

 

Cô đứng ở bên cửa sổ hóng gió lạnh thổi một hồi, thầm mắng Mạc Tuân biến thái kia máy lần, đợi cho hơi nóng trên mặt tan hết rồi mới chuẩn bị về phòng bệnh.

 

Bỗng, một bóng dáng quen thuộc đi đến, là Mạc Nhân Nhân.

 

Mạc Nhân Nhân đến.

 

Hai ngày trước ở khách sản Thánh Đắc Bảo, bọn họ tan rã trong không vui, mặc dù cô không biết Mạc Tuân và người bác Mạc Nhân Nhân của anh đã nói chuyện gì, nhưng chắc chắn là không thoải mái rồi.

 

Lê Hương dừng lại: “Bác, sao bác lại ở đây? Bác tới đây để thăm Mạc tiên sinh sao?”

 

Mạc Nhân Nhân nhìn Lê Hương: “Bác nghe nói Hàn Đình bị tai nạn xe, vậy nên đến thăm, Lê Hương, đúng lúc bác có chuyện muốn nói với cháu.”

 

Lê Tích Loan liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt đằng trước: “Bác, về quá khứ của Mạc tiên sinh cháu cũng không có hứng thú biết, nên sau này bác không cần phải kể.”

 

“Không, bác muốn nói về vụ tai nạn xe của Hàn Đình.”

 

“Tai nạn xe?”

 

Mạc Nhân Nhân bước tới và đưa phần tư liệu trong tay cho cô: “Lê Hương, cháu tự mình xem đi, tai nạn xe không phải ngẫu nhiên xảy ra, đêm đó Mạc Tuân cũng không ở công ty, mà lái xe đi theo bọn cháu suốt một đường.”

 

Lê Hương nhận tư liệu, trên đó đều là hình ảnh do camera giám sát giao thông chụp lại, chiếc xe sang Rolls-Royce Phantom đã hỏng kia của Mạc Tuân xuất hiện ở cổng viện nghiên cứu Xu Mật, đi theo cô suốt một quãng đường.

 

Hàng mi Lê Hương khẽ run lên, anh nói anh ở công ty.

 

Tại sao anh không nói với cô chứ?

 

“Lê Hương, bệnh tình của Hàn Đình nói vậy cháu cũng biết đôi chút, giờ thì rõ ràng rồi nhỉ. Nhìn thấy cháu ở cùng Tử Tiễn, Hàn Đình lại phát bệnh, nó đạp chân ga, căn bản không khống chế được cảm xúc, lúc quay xe trên đường còn phóng nhanh như thế nên mới xảy ra tai nạn.”

 

Lê Hương ngắng đầu lên, con ngươi sáng ngời rơi Vào trên mặt Mạc Nhân Nhân: “Bác, cho dù là vậy, bác muốn nói với cháu cái gì?”

 

Mạc Nhân Nhân cứng người: “Lê Hương, chẳng lẽ cháu không sợ nó ư? Nó có thể phát bệnh bất cứ lúc nào!”

 

Lê Hương lắc đầu: “Cháu không sợ anh ấy, ngược lại, sau khi thấy được những thứ này, cháu chỉ cảm thấy áy náy, đau lòng. Mạc tiên sinh nói dối mình ở công ty lại còn len lén theo cháu suốt một đường, vì cháu mà xảy ra tai nạn, về sau cháu phải càng thêm cần thận hơn nữa, phải giữ khoảng cách với Mạc Tử Tiễn và những người đàn ông khác, buỏi tối đúng giờ về nhà, canh giữ bên cạnh anh ấy.”

 

“Bác, cháu cảm ơn tình cảm của bác, tuy cháu không biết đến tột cùng bác muốn làm cái gì, nhưng hình như bác vẫn luôn có ác ý với Mạc tiên sinh, con đây chỉ có thể xin khuyên bác một câu, sau này bác cách xa Mạc tiên sinh của cháu ra một chút, người mà bác xem như đôi giày rách lại trùng hợp là người trong lòng của cháu, mong bác đừng có làm tổn thương anh áy”

 

Nói xong, Lê Hương ném tư liệu vào thùng rác, trực tiếp rời đi.

 

Mạc Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà không ngờ Lê Hương lại phản ứng như thế này, cô không hề sợ Mạc Tuân, cô nói Mạc Tuân là người trong lòng của cô, cô cũng khuyên bà sau này nên tránh xa Mạc Tuân, mong bà đừng cố làm tổn thương thằng đó!

 

Mạc Nhân Nhân siết chặt nắm tay, bà nhìn bóng lưng của Lê Hương, nói: “Lê Hương, vô ích thôi, tình yêu của cháu không thể cứu được nó!”

 

Lê Hương ở phía trước chậm rãi dừng lại.