Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 389






Chương 389: Cô Gái Thiên Tài

 

“Còn nữa Lê tổng, tôi không tốn tiền để học, lúc đó tôi được tiến cử vào đại học y khoa Đề Đô, họ nói rằng tôi chỉ cần ăn ngon uống no trong đó, không cần tốn đồng nào, nên tôi mới đi.”

 

“Vốn dĩ, tôi đã tốt nghiệp với tắm bằng kép ở tuổi 15, nhưng trường đại học y khoa không muốn thả người ra. Trong ba năm sau đó, tôi cứ đến rồi đi Đế Đô vài lần, về phần tôi đã làm gì thì không tiện tiết lộ, vì đây là bí mật, cho dù tôi có nói, các người cũng không dám nghe. Sau này xảy ra chuyện gì các ngươi đều biết, đó là tôi đã cứu một người già trên đường cái Đề Đô, sau đó trở về Hải Thành, thay gả cho Mạc tiên sinh nhà tôi.”

 

Lê Hương thành thật giải thích những gì cô đã làm trong suốt những năm qua, ngoại trừ ba năm trống rỗng bí mật kia.

 

Toàn hội trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, tắt cả mọi người không dám ồn ào, chỉ ngây người nhìn chằm chằm Lê Hương trên khán đài.

 

Cô vẫn là cô gái trong ký ức như cũ, nhưng giờ phút này cô như bị ánh sáng bao phủ, lấp lánh chói mắt, quả thực làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào GỖ: Lê Nghiên Nghiên choáng váng, cô ta nghe thấy “bùm” một tiếng, cả thế giới của cô ta như sụp đỏ.

 

Hoá ra Lê Hương đã không tốt nghiệp trung học, vì năm 15 tuổi cô đã có bằng kép tiến sĩ!

 

Cái gì mà liên tục vượt cấp, mọi thứ mà cô ta tự hào lại là thứ Lê Hương khinh thường không nhắc tới, Lê Hương chưa bao giờ trải nghiệm qua mấy thứ này, cô là được cử đi học!

 

Cô gái thiên tài thực sự là thế nào, chính là Lê Hương!

 

Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan mặt xám như chết, họ nhìn Lê Hương như nhìn thấy quỷ, cô… cô… cô…

 

thực sự quá đáng sợ, sao cô có thể đáng sợ như vậy?

 

Cô vẫn là Lê Hương sao? Cô nhất định không phải Lê Hương, cô không phải là người!

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh hài lòng nhìn vẻ mặt của mọi người, bởi vì ông cũng từng như vậy, không xấu hồ, bởi vì ông không đơn độc.

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh ho nhẹ: “Bây giờ mọi người đều biết về học vấn của Lê Hương. Lê Hương xuất thân vốn rất tốt, là một sinh viên hàng đầu của đại học y khoa, thiên chỉ kiêu nữ, học lực của cô ây đã đổi mới lịch sử giới y khoa, viện nghiên cứu Xu Mật chúng tôi vô cùng may mắn mới có thể mời Lê Hương gia nhập, buồi họp báo tuyên bố đến đây chắm dứt, cảm ơn mọi người đã đến dự.”

 

Cuộc họp báo đã kết thúc, nhưng còn một buổi phỏng vấn nữa, mọi người hoàn hồn liền chen chúc lên, trực tiếp vây quanh Lê Hương đến kiến cũng không chui lọt.

 

Lúc này Mạc Nhân Nhân đi tới: “Lê Hương, chúc mừng cháu, cháu nên sống dưới ánh mặt trời từ lâu.”

 

“Cháu cảm ơn bác ạ.” Lê Hương cười nói.

 

Truyền thông vội vàng đưa micro qua, chen đến nổi cổ đỏ bừng: “Hiệu Trưởng Mạc, cô cũng biết Lê Hương à, trước đó cô có biết học vấn của cô ấy không?”

 

Mạc Nhân Nhân nhìn vào máy quay, gật đầu duyên dáng: “Làm sao tôi có thể không biết một cô gái thiên tài như vậy trong giới y khoa? Năm Lê Hương 15 tuổi tốt nghiệp kia, tôi từng đích thân mời Lê Hương là cô gái người Trung Quốc đầu tiên du học đến Thánh Lê viện, nhưng Lê Hương cho rằng quá xa nhà nên từ chối.”

 

Cái gì, còn có chuyện như vậy?

 

“Hiệu Trưởng Mạc, không phải Lê Nghiên Nghiên là người Trung Quốc đầu tiên du học đến Thánh Lê viện sao?”

 

Lê Nghiên Nghiên lúc này đang đứng sang một bên, cô ta ghen ghét hung ác nhìn chằm chằm vào Lê Hương và Mạc Nhân Nhân, hàm răng cắn chặt lấy đầu lưỡi, đã tự cắn miệng mình chảy máu.

 

Mạc Nhân Nhân cũng thấy được Lê Nghiên Nghiên: “Lê Nghiên Nghiên à, tuy rằng cô ta có vé vào Thánh Lê viện, nhưng là đi cửa sau vào, có người nhét cô ta vào đấy, tôi ngại tình cảm nên mới nhận vào.”