Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 368






Chương 368:

 

Lê Hương bắt được trọng điểm: “Viện trưởng, ông nói vị Lệ lão phu nhân kia là chị em tốt với bà nội cháu sao?”

 

“Ừ, Lệ lão phu nhân là chị em tốt của bà cháu, Tử Tiễn là em trai ruột của Mạc tổng, tất cả đều là người một nhà, Lê Hương, cháu nói xem cháu có nên thực hiện ca phẫu thuật này không?”

 

Lý Văn Thanh đưa hai người này hợp tác với nhau, hiện tại cuộc phẫu thuật cho Lệ lão phu nhân ngay cả nhóm lão làng bọn ông cũng không nắm chắc được, nếu hai người hợp tác thì thật sự là một cuộc giải phẫu hoàng kim, khẳng định không thể nào xuất hiện điểm bát lợi.

 

Lê Hương cong môi: “Viện trưởng, cháu là bác sĩ, đương nhiên cháu sẵn lòng, hơn nữa cháu đã nói với bà cụ là cháu sẽ cố gắng hết sức để cứu bà ấy.”

 

“Vậy thì quá tốt, ca phẫu thuật của Lệ lão phu nhân không thể trì hoãn thêm nữa, chúng ta hãy thực hiện trong hai ngày nữa, chúng ta mau chóng thống nhất kế hoạch phẫu thuật càng sớm càng tốt, tôi rất tin tưởng vào hai người!”

 

Mạc Tử Tiễn liếc Lê Hương: “Vậy thì tôi đi trước, có việc gì thì gọi cho tôi.”

 

Bóng dáng lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

 

“Lê Hương, cháu có chuyện gì với Tử Tiễn vậy?” Viện trưởng Lý Văn Thanh đột ngột hỏi.

 

Ý ông là gì?

 

Lê Hương khó hiểu chớp hàng mi dài như cánh bướm.

 

“Lê Hương, ông biết Tử Tiễn từ lâu, cậu ấy là một tảng băng tài năng lạnh lùng kiêu ngạo, bao nhiêu cô gái trẻ đều ái mộ cậu ấy, nhưng mát cậu ấy rất cao, đến nay chưa từng để ý đến ai, ông nhìn ra bây giờ cậu ấy vẫn là một boy thanh khiết đó, cháu hiểu ý ông không, chính là loại chưa từng nắm tay gái bao giờ 2IN ch Lê Hương kinh ngạc nhìn người viện trưởng phong thái tựa tiên Lý Văn Thanh, bây giờ ông đang…

 

tám chuyện sao?

 

OMG, thật sự là sụp đồ hình tượng mài “Ông nghĩ Mạc Tử Tiễn rất thích cháu, ánh mắt cậu ấy nhìn cháu như phóng ra điện vậy, không phải hai năm trước hai người ở Đế Đô ưng ý nhau à, đừng để ý tới máy lời phóng viên nói, người dạy ông từng nói, những người làm đại sử như chúng ta, đàn ông chỉ dùng để tìm vui thôi, lúc không cảm thấy mới mẻ nữa sẽ muốn đổi mới, Lê Hương, nếu cháu cũng thích Mạc Tử Tiễn, vậy cháu cứ đá Mạc tổng đi thôi.”

 

“…” Từ tận đáy lòng, Lê Hương không muốn tin là viện trưởng Lý Văn Thanh hóa ra lại là loại người này, sư phụ kia chắc chắn đã làm hư ông rồi: “Viện trưởng, ông cũng từng có người dạy sao, người đó là nữ à?”“

 

Nói đến sư phụ của mình, viện trưởng Lý Văn Thanh lập tức lộ ra vẻ sùng bái mù quáng: “Đúng vậy, người dạy ông là nữ, còn nữa cô ấy còn là người sáng lập ra viện nghiên cứu Xu Mật này!”

 

Cái gì?

 

Khi dì Lâm tỉnh táo, bà từng nói người sáng lập viện nghiên cứu Xu Mật này là mẹ của cô, vậy mẹ cô chính là sư phụ của viện sĩ Lý Văn Thanh?

 

Trọng điểm là, mẹ cô lại nói ra mấy lời như đàn ông chỉ muốn tìm vui này ư?

 

“Viện trưởng, nghe có vẻ sư phụ của ông rất đặc biệt nhỉ?”

 

“Đó là đương nhiên, cô của ông là người phụ nữ tao nhã nhất mà cả đời này ông gặp được, y thuật của cô ấy từng kinh diễm một thời đại, cô từ rất nhiều người đã chọn ra ông, dạy ông một ít châm pháp kéo dài tuổi thọ, ông dùng mấy năm nay có vài phần thoát tục phong nhã của tiên nhân, cô ấy còn đem Xu Mật cho ông…” Lý Văn Thanh đang nói chợt dừng lại, ông nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, cháu rất hứng thú với sư phụ của ông?”

 

Lê Hương mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy, viện trưởng, ông có thể kể thật nhiều về bà ấy cho cháu nghe không?”

 

“Được rồi, trước tiên cháu bái ông làm thầy đã, đợi ông trở thành thầy cháu, tự nhiên ông sẽ kể lại chuyện xưa cho cháu nghe.”