Thím Chu đến làm cho Mạc Họa tỉnh táo lại, cô nhanh chóng đứng ¡phát lên, thế nhưng không đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã.
Thượng Quan Mặc nhanh chóng kéo cô vào trong ngực mình: “Em vội cái gì?”
“Tôi... thím Chu tới, tôi... tôi phải về nhà.. ”
Thượng Quan Mặc không nói chuyện, anh nhập nhẹ môi mỏng, lập tức im lặng.
Ánh mắt anh vẫn rơi vào trên người cô, mang theo khí thế bức người, Mạc Họa cũng sợ, cô không dám nhìn thẳng mất anh, ngay cả ánh mắt cũng bắt đâu né tránh: “Hiện tại khuya lắm rôi, thím Chu tới tìm tôi, tôi thật sự..
thật sự phải vê nhà...
Tiếng đập cửa liên tục truyền đến, thím Chu ở ngoài cửa lo lắng nói: “Công chúa! , Công chúa, con ở bên trong sao, nêu có thì liền một tiếng, đừng sợ thím Chu, Thượng Quan Thiếu chủ, anh đã làm gì với Công chúa nhà tôi, Công chúa nhà tôi hiện tại đang mang thai năm tháng đầy, hai người ngàn vạn lần ì không nên dính gân nhau, mau mỏ cửa rải”
Thượng Quan Mặc chau mày kiêm, sau đó chậm rãi buông lỏng Mạc Họa ra, anh thản nhiên nói: “Được, em về nhà đi” Anh đi tới mở cửa phòng.
Thím Chu vọt vào, kéo lại tay Mạc Họa quan sát một phen, bà lo lắng quan tâm hỏi: "Công chúa, con không sao chứ, trên người có có 'chỗ không thoải mái không, mau nói cho. Tthím Chu” Mạc Họa lắc đầu: “Thím Chu, con không sao ạ, con rất khỏe,
hiện tại, khuya lắm rồi, chúng ta trở về đi Ai STÓU, Lúc này thím Chu lanh mắt phát hiện vết hôn trên cổ Mạc Họa, tuy đã cô ý giấu, thế nhưng một mảng ô mai lớn, bà là người
từng trải lập tức đã nhìn ra, hiện tại cũng không cân đoán, bà đã biết Thượng Quan Mặc và Công chúa mình đã . ra chuyện gì.
Vừa rồi lúc bà tỉnh lại từ trên ghế salon thực sự là sợ toát mồ hôi lạnh cả người, bà cũng không biết mình tự dưng lại ngủ, đáp án chỉ có một, đó chính là Thượng Quan Mặc động tay chân.
Quan trọng là... bà phát hiện Công chúa không thấy đầu, cô đã bị Thượng Quan Thiếu chủ luôn nhìn chằm tàn] cô mang đi, chuyện đã xảy ra trong đó thực sự không cân nói cũng biết.
Mạc Họa nhìn về phía Thượng Quan Mặc, lưu luyến không rời nói lời từ biệt: “Thượng Quan Mặc, tôi đi đây, bye bye.” Thượng Quan Mặc nhìn cô, không nói chuyện.
Thím Chu kéo lại Mạc Họa, còn chưa nguôi giận trừng mặt Thượng Quan Mặc, cái tên cướp sắc vô sỉ này.
Anh chán sống đấy à, dám ra tay với Công chúa bụng đã bự nhà bà.
“Công chúa, đừng có bye bye gì nữa, nêu đề cho chủ mẫu biết chuyện tốt giữa hai người, con sẽ không còn cơ hội nói bye bye gì nữa đâu.”
Mạc Họa thực sự xấu hồ, hận không thể tìm một cái động đề chui, cô hoảng hốt Vội nói: “Thím Chu, thím đừng nói nữa mà, chúng ta về nhà đi” Thượng Quan Mặc: Đi thôi, tôi lái xe đưa hai người trở vš Thím Chu liền từ chối: “Không cần, xe Mạc gia chúng tôi đã đên, không dám lại làm phiền Thượng Quan Thiệu chủ nữa” Thím Chu mang theo Mạc Họa rời đi. Thượng Quan Mặc đi ra ngoài, đứng ở Nối ngọn đèn hành lang, anh nhìn Mạc Họa phía trước.
Thím Chu đã kéo ra cửa sau xe, trước khi Mạc Họa lên xe nhìn về phía anh, đôi mắt ướt nước rực sáng cô nhìn qua hướng anh.
Bốn mắt nhìn nhau, tiếp xúc ngắn ngủi, Mạc Họa thu hồi ánh mắt, cô cúi người vào xe. Chiếc xe mang theo cô vội vã rời đi. Cô đi.
Đi thật rồi.