Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 3041




So với bị anh châm chọc khiêu khích, Mạc Họa càng muộn ở: trong phòng vô khuẩn dưới đất, bầu bạn với cô đơn vắng lặng hơn.

Còn về phần đứa bé, nếu như anh không thích, vậy cô sẽ không giao cho anh nữa.

Đứa bé này cũng chảy xuôi phân nửa cốt nhục Mạc gia, thân nhân của cô sẽ chăm sóc con cô thật tốt.

Mạc Họa đi thẳng vào bệnh viện.

Thượng Quan Mặc cứng đờ tại chỗ, anh có chi hồi hận, kỳ thực anh cũng không biết sao mình lại kỳ quái châm chọc. như thế, Thượng Quan Mặc anh chưa từng như vậy qua, vì nó lộ rõ anh rất không có phong độ.

Thế nhưng, anh không nhịn được.

Vừa nhìn thấy cô, nhớ tới lúc cô tuyệt tình tàn HAT vứt bỏ mình, anh đã muốn cầm châm đâm cô một cái, để cho cô đi theo cùng anh.

Cô giận, anh biết chứ. Cô một chút cũng không thay đồi, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ anh, một thân yêu ớt, cân người dỗ dành, toàn thân non nớt đến mức có thê bóp ra nước.

Còn có chút tính khí của trẻ con, NT giận sẽ y hệt con mèo. nhỏ xù lông, c chắc là lại không muốn để ý đến ảnh nữa. Vừa rồi anh ôm chằm eo cô, thất lưng ấy vẫn giống như trước, mềm như không xương, mang thai chỉ là cái bụng phía trước nhô ra, thế nhưng bờ eo cô vân thon gọn, lúc anh ôm cô vẫn tràn đầy ở trong ngực anh.

Thượng Quan Mặc nhanh chóng nhắm mắt, ép buộc mình không suy nghĩ miên man, anh thừa nhận tâm trí mình đã có chút bay xa.

Anh nghĩ anh đối với cô vẫn luôn là, không nỡ dùng lực lại muốn hung hăng dùng sức, vò nát cô dưới thân mình, nhào. nặn cô vào trong xương mình.

Trong bệnh viện có rât nhiêu người, Thượng Quan Mặc cũng không sai người tách riêng ra, cho nên tât cả mọi người đêu đang xếp hàng.

Mạc Họa ngồi trên ghế dài ở hành lang, ngày hôm nay khẩu vị cô rất kém, vận không ăn gì cả, thím Chu đã đi chuẩn bị nước nóng rš Lúc này y tá kêu lên: “Mạc Họa tiểu thư, đến phiên cô rồi, có thê vào được rồi”

Mạc Họa lúc này đứng dậy.

Thế nhưng một cơn đau trùy tâm từ nơi mắt cả chân truyền đên, cô lại ngồi về trên ghế, viên mắt đã đau đến đỏ bừng. Thượng Quan Mặc phát hiện sự khác lạ của cô rất nhanh đã đi tới, anh thấp giọng hị Hiện tại anh đứng cô ngồi, Mạc Họa không ngâng đâu nhìn anh, chỉ là nhỏ giọng nói: “Ảnh có thể giúp tôi gọi thím Chu qua đây không?”

Thượng Quan Mặc nhíu mày: “Tôi sẽ không giúp cô gọi, cô có chuyện gì liên nói cho tôi biệt.”

Anh lạnh lùng như thế, uất ức khổ sở trong lòng Mạc Họa liền bùng phát, nước mát liền mãnh liệt rơi xuống.

Cô lại khóc?

Trong lòng Thượng Quan Mặc tê rần, lúc này quỳ một gôi đề cho mình đối mặt với cô: “Mạc Họa, không cho phép khóc, có nghe không?”

Làm sao vậy?”

Mạc Họa vươn tay lung tung lau nước mắt, nước mắt đều rơi trên mu bàn tay cô.

Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô ép mình không khóc, cô không muôn làm anh chán ghét.

Thượng Quan Mặc thấy cô sắp cắn trăng môi mình, đôi môi mềm mại củ âu, da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, còn có dáng vẻ rơi nước mắt đáng thương, làm cho anh tâm phiền ý loạn, huyết khí trong cơ thể xông loạn.

“Tôi hỏi em một lần nữa làm sao vậy, nói!” Anh đè nặng giọng.