“Em vợ, nghe n u và Quân gia tiểu thư Quân Vô Song đã chuẩn bị tổ chứ hôn lễ, có phải thật vậy không?”
Trương Hàn hóng chuyện hỏi.
Thượng Quan Mặc nhìn trăng tròn vành vạch trên trời đêm, sau đó gật AUI 05 thiệt. ˆ Anh thật sự sắp kết hôn với Quân Vô Song rồi.
“Áy, vậy thì thật lòng chúc mừng em vợ, phụ nữ mà, cũ không đi, mới không đến, chỉ là Mạc Họa còn mang thai con cậu, tính ra thì chắc đã hơn mây tháng rồi nhỉ?”
Đáy lòng vốn bình lặng của Thượng Quan Mặc bỗng nhiên gợn sóng, tính cả hôm nay, cô đã mang thai năm tháng mười sáu ngày rồi.
Trương Hàn thấy Thượng Quan Mặc rất đề ý đứa bé này, dù sao đàn ông đều coi trọng con nồi dòng: “Em vợ, cậu có gặp.
Mạc Họa Công chúa chưa, tuy là tình cảm hai người đã mắt, thế nhưng đứa bé này dù sao cũng là của cậu, ít nhất để cho. cậu đi thăm nó, cảm nhận sự tồn tại của nó chứ!?”
Nói đên chỗ này Thượng Quan Mặc liên nhíu mày, từ sau khi xích mích xảy ra, anh chưa liên lạc lại Mạc Họa, Mạc Họa. cũng âm bật vô tín.
Kỳ thực song phương ‹ đều rất rõ ràng, đừng nên liền lạc lại, tốt nhất cả đời đừng qua lại với nhau nữa Tuy là, anh rất nhớ con.
Đứa bé còn chưa sinh ra, vẫn còn ở trong bụng cô, thế nhưng anh chưa từng dừng lại nôi nhó nhung chờ mong với nó dù là một phút một giây.
Nhưng, tình cảm quá khứ quá tốn thương, nêu như gặp con nhất định phải gặp cô, anh không hề muốn chạm mặt cô. Tất cả về Mạc Họa, đều trở thành cái gai trong lòng anh. Anh không muốn gặp cô.
Không muốn nhớ lại.
Thậm chí, anh muốn quên tất cả những gì thuộc về cô. Thượng Quan Mặc không muốn bàn vê đê tài này nữa: “Chị của tôi đâu, tôi nghĩ muôn gặp chị tôi”
“Chị cậu hiện tại ở tại hậu viện”
“Hậu viện? Anh đày chị tôi vào lãnh cung rôi?”
“Ước mơ của chị cậu không phải là ở nơi đó sao, tôi đang thành loàn cho cô ấy”
Thượng Quan Mặc không nói cái gì nữa, Hinh đi thẳng đên hậu viện: “Tôi đi tìm chị tôi”
Lâm Bắt Nhiễm biết Thượng Quan Mặc đêm nay sẽ đến, cho. nên cô đã sớm chờ anh, lần trước tát em một cái, cô cũng đau lòng.
*A Mặc, em đã đến rồi?” Lâm Bát Nhiễm vui vẻ nghênh đón. Thượng Quan Mặc nhìn một chút chị mình, ngoại trừ trên mặt cô có vài chấm đỏ như bị hủy dung, thế nhưng cả người tượi cười rạng rỡ. thân thái sáng láng, rất rõ ràng ở chỗ này. như cá gặp nước, cô rất vui vẻ.
hị, mặt chị sao vậy?”
“Mặt chị không sao cả, chị chỉ thích như vậy, em, chị Có một món quà tặng cho em, này” Lâm Bất Nhiễm nhét một quyền tập ảnh vào trong lòng Thượng Quan Mặc.
“Chị, đây là cái gì?”
“Họa Họa tặng đấy, ở đây này là ảnh chụp Họa Họa mang thai, em câm vê nhà xem đi.”
Đồ của Mạc Họa?
Thượng Quan Mặc liền muốn vứt bỏ tập Ho “Cái này em không cân”