Ưm.
Mạc Họa cảm giác mình mơ thấy ác mộng, cô cảm thây một tảng đá lớn đặt trên người mình, làm cô thở không được. Mau tránh ra.
Mạc Họa nỗ lực đây điều tảng đá lớn đáng ghét này ra, thế nhưng đá quá nặng, cô đầy thê nào cũng không ra.
Rất nhanh, cô đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.
Vừa mở mắt, khuôn mặt tuần tú của Thượng Quan Mặc phóng lớn bên trong tâm mắt cô, thì ra Không phải đá lớn, trên người cô đè nặng một người người đàn ông, người đàn ông này chính là Thượng Quan Mặc đã lâu không vệ nhà. Anh vậy mà đã trở về, hơn nữa còn đang hôn cô.
Mạc Họa lúc này bắt an giấy giụa, muốn đầy anh ra: “Ưm... không muốn...”
Thấy cô tỉnh, Thượng Quan Mặc mở đôi mới ra, cánh tay Nhêng bên người cô nhìn cô: “Tỉnh?”
“Sao anh lại về?” Mạc Họa bị anh hôn đến đỏ bừng mặt: “Không phải anh đang vui đùa ở bên ngoài sao?”
Cô uất ức tức giận, cho nên vô thức nói ra lời trong lòng. Chỉ cần nhớ tới giọng nói ỏn ẻn trong điện thoại kia, cô sẽ rất khó chịu.
Cô biết mình ghen tị.
Thượng Quan Mặc sâu đậm nhìn cô: “Có phải em không mong tôi vê đúng không?”
Cô mong chứt
Cô đương nhiên mong anh trở về.
Thế nhưng, anh quá tổn thương trái tim cô rôi.
^^ Mạc Họa có ý nói ngược lại: 'Bên ngoài ‹ chơi vui như thế làm anh quên cả trời đất rồi, anh về làm cái gì?
Thượng Quan Mặc tự giêu câu môi mỏng, cô quả nhiên vân là không hy vọng anh trở vê, vừa rôi anh đến tột cùng đang chờ mong chút cái gì chứ?
“Mạc Họa, tôi là chồng em, nơi đây cũng là nhà của tôi, tôi muôn đi thì đi, muốn về thì về, em hiểu chưa?”
“Em không hiểu, anh thả ra, em muốn đi ngủ”
Thấy cô nóng lòng tránh khỏi mình, ánh mắt Thượng Quan Mặc trầm xuống, cúi đâu lại ngăn chặn môi cô.
Anh không muốn nghe cô nói, cô vừa nói liên chọc giận anh. Mạc Họa lúc này cũng không muốn thân thiết với anh, bởi vì cô ngửi được mùi rượu trên người anh, anh uống say rồi. Uống say rồi bỏ chạy về nhà tìm cô phát tiết sao?
Lúc này Mạc Họa còn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, là mùi thơm của người phụ nữ, xem ra bên cạnh anh có những người phụ nữ khác rôi.
“Ưm, buông ra!" Mạc Họa dùng sức giấy giụa.
Sự giãy dụa của cô như ngọn đuốc trong nháy mắt gợi lên lòng chỉnh phục của Thượng Quan Mặc, anh vốn nhớ cô, hiện tại càng muốn chạm vào cô.
'Mạc Họa, đây là nghĩa vụ vợ chồng, hiểu không?” Anh nói giọng khàn khàn.
“Em không hiểu! Thượng Quan Mặc, em còn đang mang thai, có phải anh.
đã quên lời bác sĩ dặn, em không thể hầu hạ anh” Mạc Họa lúc này lây con ra nói.
Thượng Quan Mặc cảm thấy nực cười: “Hiện tại quan tâm con như thế, vậy trước đó sao không thế đi?”