Tất cả ngọt ngào hạnh phúc huyện ảo như giâc mộng, làm cho anh trâm si mê luyễn, anh không muốn phá vỡ những thứ này.
Anh không muốn chấp nhận những thứ này đều là giả.
Mạc Họa rât muôn giải thích, thê nhưng lúc Thượng Quan: Mặc thực sự đê cho cô giải thích cô đột nhiên phát hiện mình không biết nên giải thích thế nào, bởi vì, cô căn bản không giải thích được.
Cô cũng không thể nói cô lấy tâm đầu huyệt cứu anhI “Chồng, em...” Mạc Họa kéo kéo tái nhợt khóe môi, rât muôn tìm mượn mi Ớ Thượng Quan Mặc hiểu cô rất rõ, bộ dáng của cô vừa nhìn giống như chuẩn bị nói dối, lòng Thượng Quan Mặc lạnh xuống, cả người như bị cô đánh vào vực sâu: “Mạc Họa, em giải thích đi, tôi đang nghe, chỉ cân em giải thích tôi đêu sẽ Tin”
Nói rồi, Thượng Quan Mặc dùng sức đè xuống lắc lư bờ
vai .gây yêu của cô vài cá ¡, em bây giò nói cho tôi biết, em yêu tôi, em thật lòng yêu tôi, em cũng yêu con, em rất vui vẻ khi mình sắp làm mẹ, tất cả đều là thật”
“Em có thể nói dối, tôi cho phép em nói dối, Mạc Họa, lừa gạt tôi đi, tùy tiện cho tôi một lý do, tôi đều sẽ tín tưởng em, có được không?”
Toàn bộ vành mắt anh đã đỏ bừng, bên trong đều là đau thương cực hạn, một khắc đó anh không đề bụng Mạc Họa có phải lửa anh hay không, chỉ cân... chỉ cân cô lừa anh là tốt rôi.
Dù cho cô nói cái gì, anh cũng đều tin.
Mạc Họa rất đau, thân thê đau nhức, trong lòng càng đau hơn, cô nghĩ. bản thân thật là vô dụng, kết quả là vân không làm gì tôt cả, còn đề cho hai người lâm vào cục diện như vậy.
Anh là người đàn ông cô yêu nhất, là người đàn ông cô nguyện ý đánh đồi sinh mệnh đề yêu.
Cô rất muốn vươn tay vuốt ve vỗ về khuôn mặt tuân tú ây. Cô rất muốn nói cho anh biết tất cả, sau đó đầu vùi vào. trong ngực anh, đề anh thay cô giải quyết tât cả vân đề nan giải.
Thế nhưng, cô không thể.
Mạc Họa tùy ý đề nước mắt nóng bỏng mơ hồ viên mắt, sau đó cô nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: *Thượng Quan Mặc, xin lỗi anh”
Cô nói cái gì?
Xin lỗi?
Thượng Quan Mặc hiện tại sợ nghe nhất dinh là hai chữ này, không muốn nghe nhất cũng là hai chữ này, thế nhưng cô lại thốt ra "xin lỗi".
“Mạc Họa, tôi không muốn nghe cái này, tôi không muôn em xin lôi, em giải thích đi, tôi đang chờ em giải thích”
“Em nói đi, em bây giờ nói cho tôi biết, em không có tôn hại con, em không có không muôn con, em đối với tôi yêu cũng là thực sự, em rất yêu rất yêu tôi , em nghĩ làm vợ tôi, em muôn ở bên tôi cả đời.”
Mạc Họa khóc không thành tiếng, cô có thê cảm giác được anh đang dốc toàn lực níu lại hạnh phúc, anh hiện tại đang đứng. bên vách đá, rất khát vọng cồ có thê vươn tay kéo anh.
Chỉ cần cô nguyện ý, anh có thể sống SóI.
Nhưng là...
So với sinh mệnh anh, hết thảy đều không đáng nhắc tới. Để anh vẫn hận cô đi!
“Thượng Quan Mặc, xin lỗi, anh đuổi em về chỗ bố mẹ đi! Em muốn về nhà... Về nhà?
Thượng Quan Mặc ngắn ra, trong hai mắt đt cả đều là mờ mịt, về nhà, về cái nhà nào, lẽ nào nhà của anh không phải là nhà của cô sao, hiện tại cô muôn chạy đi đâu?
Mạc Họa nức nở nói.