Mạc Họa không ngờ anh sẽ tìm đến, cô giật giật khóe môi: “Em sợ anh bận rộn, không sao đâu, em tự đi được mà “Vậy em tới kiêm tra cái gì?” Thượng Quan Mặc nhìn một chút, phòng phâu thuật ở phía trước, anh không khỏi nhíu mày. Mạc Họa sợ anh phát hiện cái gì, nhanh chóng. nói: “Em làm một kiểm tra nhỉ, bác sĩ nói em gân đây thiếu máu, bảo em ăn một vài món bổ huyết gì đó”
“Phải không?” Thượng Quan Mặc thực sự không tin. “Đương nhiên là thật, chúng ta về nhà đi, Về đến nhà em có chuyện nói cho anh”
“Chuyện gì, chuyện tốt hay là chuyện xâu?”
“Đương nhiên là chuyện tốt.”
Thượng Quan Mặc nắm tay GÔ: “Được, vậy chúng ta về nhà” “Dạ” Mạc Họa âm thầm thở dài một hơi.
Lúc này bác sĩ đột nhiên chạy ra từ trong phòng làm việc: “Mạc Họa, chờ một chút!”
Mạc Họa lộp bộp giật mình, bác sĩ lại tự dựng chạy ra.
Bác sĩ đưa toa thuốc qua: “Mạc Họa, bây giờ cơ thể cô rất suy yếu, sau khi về đền nhà nhất định phải chú ý giữ thai” Giữ thai?
Hai chữ này bị Thượng Quan Mặc tỉnh chuân chộp được, anh ngân ra: “Giữ thai? Giữ thai gì co?”
Bác sĩ nhìn Thượng Quan Mặc trên dưới vài lần: “Anh chính là chồng Mạc Họa sao? Ôi chao chàng thanh niên này, không phải tôi nhiều chuyện, vợ anh mang thai sao anh không cùng cô ây đên bệnh viện?”
Cái gì?
Ánh mắt Thượng Quan Mặc rơi vào trên mặt Mạc Họa, sau đó chậm rãi dời xuông, rơi vào vùng bụng bằng phẳng của cô, anh khiệp sợ, không thể tin được: “Bác sĩ bà nói vợ tôi mang thai sao?”
“Đúng, vợ anh mang thai rồi, anh sắp làm bồ rồi.”
Trời ạ.
Thượng Quan Mặc quả thật muôn có một đứa con, hiện tại con đột nhiên An anh được chính thức tuyên bố sắp làm bó, niềm vui sướng tràn đầy lồng ngực, làm anh không biết nên phản ứng như thế nào.
Anh vươn tay, ngón tay thon dài từng chút một tới gần cái bụng nhỏ của Mạc Họa, ngày hôm qua tay anh đã từng đặt trên bụng cô, thê nhưng tối hồi qua anh còn không biệt ở đây đã dựng dục đứa con của anh cùng cô.
Thượng Quan Mặc vuốt ve cái bụng nhỏ của cô: “Họa Họa, em thực sự...
mang thai rồi sao, ở nơi này thật sự có con của anh rồi sao, anh sắp làm bố rồi sao?”
Mạc Họa lựa chọn giữ lại đứa bé này.
Vừa rồi cô nằm trên chiếc cáng lạnh như băng, khi bác sĩ định tiêm thuốc tê vào trong cơ thể cô, con cũng sắp bị lấy ra, cô đột nhiên ngồi dậy, trồn ra khỏi căn phòng giải phẫu khiến cô hít thở không thông kia.
Cô vẫn không có cách nào từ bỏ con mình.
Đây là con của cô mà.
Đây là một sinh mệnh nhỏ vô tội Nhìn tia sáng lóe lên trong mát Thượng Quan Mặc, Mạc Họa nhếch đôi môi ÉP mọng, cô nhẹ giọng nói: “Ừm, chồng ơi, em mang thai rồi, anh sắp làm bồ rồi!”
Cô đã quyết định, giữ lại đứa bé này.
Thế nhưng, cô nhất định phải cứu Thượng Quan Mặc.
Cô không thể bỏ Thượng Quan Mặc, cũng không thể bỏ con „ vậy hãy để con ở trong bụng cô, để cho cổ cùng con cùng anh đi đến đoạn đường cuối cùng!