Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2947




Hắn đều cảm giác mình sắp làm hòa thượng rồi, hiện tại đã chồng được nữ sắc mê hoặc.

Trương Hàn vào phòng tắm tắm một cái rôi đi ra, hắn vén chăn lên nằm ở cạnh Lâm Bắt Nhiễm, sau đó vươn cánh †ay ôm cô vào trong ngực mình.

Lâm Bắt Nhiễm vốn cảm thấy lạnh, cả người như đang ở trong mùa đồng.

khác nghiệt, lúc này cô đột nhiên cảm giác mình ôm được một lò lửa, thật sự rất ấm áp.

Lâm Bắt Nhiễm không khỏi vươn tay ôm lấy vòng hông của hắn, còn muốn chôn mặt vào trong bộ ngực hắn, ỷ lại Cọ cọ.

Trương Hàn vốn là tuổi trẻ lực tráng, lại là tuôi huyết khí phương cương, nhiệt độ cơ thể âm áp trên người hắn làm cho Lâm Bắt Nhiễm rất mê luyên.

Trương. Hàn rủ mắt nhìn cô, cho tới nay cô ở trước mặt hắn đều là quật cường phản nghịch, không Ôi nghe lời, hiện tại cô lại ngoan ngoãn, mêm mại yêu ót, giỗng như một mèo con.

Trương Hàn có chút thích dáng vẻ hiện tại của cô.

Cô bây giờ làm cho hắn muốn bắt nạt.

Trương Hàn cúi đầu, hôn lên môi cô.

Ưm.

Lâm Bát Nhiễm đang hôn mê cảm thấy không khỏe, cô cảm thấy hô hấp không thuận, nhử có một tảng đá lớn đang đè lên người cô.

Cô theo bản năng phản kháng, muốn tách rời khỏi nụ hôn của Trương Hàn.

Thế nhưng Trương Hàn không buông cô ra, mà là bá đạo giam cô cô vào trong lòng mình, hắn đã nhịn cô lâu như vậy, ban nãy còn kiên trì hầu hạ cô một lúc lâu, bây giờ là lúc cô nên trả lại cho hắn, cho hắn nếm thử chút ngon ngọt.

Trương Hàn cầm cố cô ở trong lòng mình, đè sâu nụ hôn. Lâm Bắt Nhiễm rất khó chịu, thế nhưng cô không cách nào thoát khỏi, rất nhanh khối đá kia biến thành Trương Hàn, cho dù hôn mê hắn cũng xuất hiện ở trong giậc mơ của cô, khiến cô không thê trồn thoát.

Trương Hàn hấp thu hương vị ngọt ngào của cô, tay cũng không thành thật, thế nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện như vậy chỉ là đang hành hạ mình.

Cô hiện tại đã như vậy, nếu như hắn lại ức hiếp cô thì hắn chính chính là câm thú.

Nhưng không ức hiếp cô, toàn thân hăn lại khó chịu. Trương Hàn lật cả người, trực tiếp đặt cô ở dưới thân. “Nhiễm Nhiễm” Hắn khàn giọng gọi tên cô, lần này. hắn cũng không biệt mình đến tột cùng đang gọi “Nhiễm Nhiễm” hay là “Nhiễm Nhiễm” nữa.

Tuy Trương Hàn rất muốn làm cầm thú một lân, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Bất Nhiễm bị bệnh yêu ớt hắn vận nhịn được.

Năm xuống, lại ôm Lâm Bát Nhiễm vào trong ngực mình, hắn nhằm mắt.

Lâm Bất Nhiễm tỉnh, cảm giác như đã ngủ rất lâu, vốn dĩ cảm giác lạnh lúc nóng không ngừng hành hạ cô, sau đó cô liên đặt mình trong ở trong lò lửa, tay chân cũng bất đầu trở nên âm áp, thoải mái không gì sánh được.

Lâm Bát Nhiễm giật giật, chôn sâu hơn trong ngực người đàn ông.

Nhưng một giây kế tiếp cô liền mở mắt ra, không đúng, cô dường như đang ngủ trong lòng một người.

Mở mắt chính là khuôn mặt tuần mỹ kia của Trương Hàn, hẳn nằm ngủ ở bện cạnh cô, còn chưa tỉnh, lui đi vẻ sắc bén ngày thường, trông rất dịu dàng, hêt sức đẹp mắt. Trương Hàn ở chỗ cô qua đêm qua rất nhiêu lần, thế nhưng ôm cô ngủ tới hừng đông như vây vẫn là lần đầu, cho nên Lâm Bất Nhiễm khẽ sửng sốt.

Rất nhanh, cô liền giật giật, muốn rời khỏi người đàn ông này.