Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2926




Bọn họ đang nói cái gì?

Đường Phương vẫn đang ngó chừng động tĩnh chỗ Lâm Bất Nhiễm, thây có người tới không biệt lén lút nói cái gì, Đường Phương có một loại dự cảm không lành. Song, ả am hiểu nhất chính là lần hiệp dối gạt người, ả thấy Trương Hàn cũng không phải đại nhấn vật gì, nhiều lắm chính là tiểu tình nhân Lâm Bất Nhiễm bao nuôi, hẳn là không thể nhắc lên sóng gió gì.

“Nhâm tổng, bác trai bác gái, các bác cân phải tin tưởng con" Đường Phương làm nũng nói.

Trương Hàn nhìn về phía dáng vẻ làm bộ của Đường Phương, sâu kín lên giọng nói: “Đường tiêu thư, xem ra cô. đã bước một chân vào ngưỡng cửa Nhâm gia rồi nhỉ, thực sự là chúc mừng chúc mừng.”

Đường Phương có chút xấu hỗ.

“Chỉ là, cô có từng nói về tình cảnh gia đình cô với Nhâm gia chưa, cha mẹ cô là con nợ, thấy kinh doanh không tốt liền ôm hết thảy tiền mồ hôi nước mắt của công nhân chạy trốn, đã sớm bị liệt vào số đen. Cô còn có một người anh trai tên là Đường Vượng, người anh trai này rất thú vị, từ nhỏ đã cướp bóc, còn từng trải cưỡng hiếp một cô gái tù, bây giờ đang ở trên đường lăn lộn vào gi hội đen, chuyện xâu gì cũng có thể làm, những thứ này, cô từng nói với người khác chưa?”

Cái gì?

Nghe được lòi này sắc mặt bố mẹ Nhâm chọt đồi, Nhâm gia là thư hương môn đệ, tiêu chuẩn cơ bản của bọn họ. với con dâu chính là gia thê sạch sẽ, Đường Phương hơn hai mưoïi tuổi, là nữ sinh viên mới đi làm vô cùng đơn giản sạch sẽ, bọn họ chưa từng nghĩ những thứ này. “Đường Phương, hãn... hắn nói là sự thật sao?” Bộ mẹ Nhâm hỏi.

Đầu Đường Phương ˆ ầm” một tiếng nỗ tung, ả không nghĩ tới bối cảnh gia thế mà mình liều mạng che giâu lại bị Trương Hàn vạch trân ra hết, ả liền liên mỗm phủ nhận: “Không phải, không phải”

“Vậy sự thật là thế nào?” Trương Hàn Phú: cười như không nhìn dáng vẻ Đường Phương hoang mang phủ nhận.

“Chuyện bố mẹ tôi nói rất dài dòng, lúc đó tôi còn nhỏ, tình huống cụ thể cũng không biết rõ, nhưng, tôi không có người anh trai Đường Vượng kia, tôi là con một, Nhâm tổng, bác trai bác gái mọi người phải tin tưởng con, hắn đang vu oan hãm hại con.”

Đường Phương một mực chắc chăn mình không có anh trai, người anh trai này của ả tuyệt đối không thể ra ánh sáng, cái này sẽ trở thành chỗ bẩn của ả mắt, còn có thê dậy dưa ra chuyện Lâm Bất Nhiễm bị bắt cóc.

Ha.

Trương Hàn từ trong cổ họng bật ra một tiêng cười nhẹ, sau đó tay hắn vung lên, thủ hạ lúc này giải một người đi tới.

Người này chính là Đường Vượng.

Đường Vượng đã bị đánh, mặt mũi bâm dập hệt sức chật vật, gã quỳ gối trước mặt Trương Hàn câu xin tha thứ: “Hàn Vương, van cầu anh tha cho tôi đi, van câu anh” Trương Hàn từ trên cao liệc Đường Vượng: “Hiện tại mày đừng câu tao, mày nên câu em gái của mày ây, mày xem, em gái của mày đang ở phía trước, con ả vừa rôi lại nói không quen mày, ả nói ả không có anh trai, ả là con gái một”

Đường Vượng nhìn về phía Đường Phương: “Phương Phương, anh là anh trai em mà, vì sao em không nhận anh, em mau đến cầu xin Hàn Vương, để Hàn Vương thả anh ra đi”

Trái tim Đường Phương đã chìm đến rồi đáy cốc, anh trai bị bắt, xem ra chuyện bắt cóc đã chọc thủng, thế nhưng ả không. thể nhận, một khi nhận chuyện sẽ đổ vỡ hết.

“Anh là ai, tôi không biết anh, bụng con khó chịu quá, bác trai bác gái chúng ta đi thôi, bọn họ cũng không biệt đang diễn cái trò gì nữa, „chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. "Đường Phương muôn lôi kéo bố mẹ Nhâm rời đi.

Đường Vượng liền gấp .gáp: Phương Phương, mày không thể đi, lẽ nào mày thây chêt không cứu sao, tao mà là anh trai ruột của mày mà?”