“.,* Lâm Bất Nhiễm không, muốn đôi co, với hắn, cô chỉ muốn đây hắn ra, thế nhưng cánh tay hắn vững như bàn thạch, hắn còn muốn đè cô trong ngực hắn, cọ sát như thế, ngược lại sinh ra vài phần " ngã vào lòng hăn”
nửa chống cự, nửa nghênh đón.
“Trương Hàn, anh thả ra, nơi đây nhiêu người!" Lâm Bát Nhiễm Kiàu mày nói.
Trương Hàn trực tiếp vươn tay, ôm ngang Lâm Bất Nhiễm lên.
Cảm giác choáng váng đột ngột ập tới làm Lâm Bất Nhiễm kinh hô lên một tiếng, vội vã vươn tay ôm cổ hắn. Ha.
Trương Hàn nhướng mày kiếm thấp giọng cười, hệt sức vui vẻ.
Lâm Bắt Nhiễm lúc này rút tay ` về, không ôm hắn: “Anh thả tôi xuông, tự tôi có chân, có thể tự đi”
Trương Hàn bá đạo nói: *Ôm cổ tôi”
“Không muốn”
lói không muốn nữa tôi ném em ra ngoài!” Trương Hàn làm bộ sẽ ném cô ra ngoài.
Lâm Bát Nhiễm sợ đến nhanh chóng ôm cổ hẳn.
Lúc này thủ hạ nói: “Lão đại, đám người này xử lý như thế nào ạ?”
Đường Vượng sợ run cầm cập: “bịch”
một tiêng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Hàn Vương, cầu xin anh tha cho tôi, do tôi không biết gì nên mới gây ra chuyện này, nêu như biết là anh tôi dù có mượn gan trời cũng không dám”
Trương Hàn híp mắt: “Ném hắn ra bên ngoài cho chó ăn” Đường Vượng cảm thấy quần âm ướt, gã đã sợ đến són ra quân.
Lúc này Lâm Bát Nhiễm lên giọng nói: “Trước đừng xử trí hăn, giữ lại hãn GÌ”
Đường Vượng à Đường Phương cùng một phe, cô trước hết giữ lại Đường Vượng.
“Được Nhiễm Nhiễm, tôi nghe em, vậy trước tiên giữ lại mạng chó của hắn mây ngày đi!"
Lâm Bất Nhiễm vào bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, trong ly sữa kia có thuốc ngủ, cô chỉ là bị một chút vết thương nhẹ.
Trở vê hành lang, Lâm Bât Nhiễm gặp phải Đường Phương đang làm kiêm tra toàn thân, Nhâm Đồng và bố mẹ Nhâm đều ở cùng ả.
Đường Phương siết tay Nhâm Đông không buông: “Nhâm tông, bụng em khó chịu, có phải con có vận đề gì hay không?”
Mặt Nhâm Đồng không chút thay đổi, trong lòng anh ta còn vướng bận Lâm Bát Nhiễm, cảnh sát chắc đã chạy tới, cô nhất định đã được cứu.
Nhưng nhớ tới dáng vẻ Lâm Bất Nhiễm quyết tâm muốn ly hôn với mình, thờ ơ lại bạc tình kia, anh ta lại thây phiên muộn.
Nhâm Đồng muốn rút cánh tay của mình nói con khỏe, cô đừng âm T1 nữa”
“Nhưng bụng em khó chịu mà, Nhâm tổng, em sợ, anh ở với em đi, đừng đi nữa. ” Đường Phương thầm tính thời gian, chắc đã đủ rồi, Lâm Bát Nhiễm hắn là bị anh trai ả giải quyết, lúc này ả phải giữ Nhâm Đông ở bên cạnh mình.
Bố mẹ Nhâm rất quan tâm đứa bé trong bụng Đường Phương: “A Đống, Đường Phương bây giờ là phụ nữ có thai, đứa bé trong bụng của con bé cũng là con của con, con không được đi đâu cả, ở đây với Đường Phương” “Đúng vậy, đây chính là cháu trai của bô mẹ, đứa con đầu của CON, , không thể có một chút sơ xuất nào”.