Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2918




“Cô ta chính là nhà thiết kế trứ danh, vợ của Nhâm Đống đầy, dáng dấp thật đúng là xinh đẹp”

“Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần này, vóc người lồi lõm động nhân này, chậc chậc, làm người đàn ông của cô ta thực sự là diễm phúc không cạn: “Bây giờ còn chưa có ai qua đây, chúng ta cũng rảnh, không băng tìm chút niêm vui chơi một chút đi”

Có người vươn tay sờ mặt Lâm Bắt Nhiễm.

Lâm Bát Nhiễm cả kinh, nhanh chóng lui về phía sau tránh được bàn tay dâm tà ây, cô phòng bị nhìn những người này: “Các anh là ai, các anh muôn làm cái gì?”

“Ha ha, chúng ta hâm mộ đại danh của cô đã lâu, lần này mời cô qua đây chơi một chút”

Lâm Bát Nhiễm thầm nghĩ không tốt, cô đã bị bắt cóc. “Các anh có biết bắt cóc là phạm pháp, sẽ ngôi tù hay không?”

“Đương nhiên biết, thế nhưng chúng tôi không sợ ha ha ha” Đám người không cô kỳ cười to nói.

Lúc này bên người truyền đến tiếng động, Lâm Bát Nhiễm nghiêng đầu nhìn một cái, lại thầy được Đường Phương. Đường Phương cũng bị trói, ả mơ mơ màng màng mới vừa tỉnh: TA. các anh là ai, các anh muôn làm gì?” Đường Phương bắt đầu chuẩn bị tỉnh thân diễn kịch. “Đường Phương, sao cô cũng bị trói?” Lâm Bát Nhiễm hỏi.

Đường Phương ra vẻ cái gì cũng không biết lắc đầu: “Tôi cũng không biệt.”

Lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm quen thuộc, Nhâm Đống và bố mẹ Nhâm chạy đến, trong tay Nhâm Đồng mang theo một cái cặp, bên trong đều là tiền mặt: “Tiền tôi đã mang đên, mau chóng thả ngư‹ Đường Phương đã khóc òa lên: “Nhâm tông, cứu em, bác

trai bác gái, con rât sợ, mau mau cứu con, bụng con hơi đau”

Vừa nghe ả kêu đạu bụng, bó mẹ Nhâm liền lộ ra thần sắc khẩn trương: “Tiền chúng tôi đã mang đến, các anh câm tiên đi nhanh lên đi, đừng đả thương người, nhanh lên một chút thả họ ra”

Người áo đen cầm đầu kia chính là Đường Vượng, lúc này hẳn phải giải quyết Lâm Bất Nhiễm, thế nhưng trước khi giải quyết đương nhiên còn phải vơ vét một số tiên lớn, như vậy hắn mới có thê tiêu dao sung sướng.

Đường Vượng nhìn Nhâm Đống: “Thả người có thê, thế nhưng, tôi chỉ có thê thả một người, các người chọn đi!” Cái gì?

Nhâm Đống nhíu mày kiếm, ánh mắt anh ta rơi vào Lâm Bắt Nhiễm và Đường Phương.

Đường Phương đã sợ đến oa oa khóc lớn, kỹ năng diễn xuất này tuyệt đối có thể châm trọn điêm rồi: Nhằm tổng, anh đừng lo cho em, anh cứ chọn đi! Em biết anh yêu ai, dù cho cô ta không yêu em, còn muốn ly hôn với anh, thê nhưng anh vẫn yêu cô ta như cũ”

“Nhâm tông, em chỉ muốn nói, em cũng yêu anh, vì anh, em cam tâm tình nguyện có thể chết vì anh”

“Chính là, trong bụng em còn máu mủ của anh, đứa bé này sô mệnh quá cay đăng, nó còn chưa kịp sinh ra, đã Khôi có cơ hội gọi anh một tiếng bô”

Bố mẹ Nhâm biến sắc, lúc này kéo lại ống tay áo Nhâm Đống: “Cái gì, A Đống, Nhiễm Nhiễm muốn ly hôn với con?”

“Đường Phương nói là có ý gì, Nhiễm Nhiễm căn bản không yêu con, đây tột cùng là có thật không?”

Bố mẹ Nhâm nóng nảy.

Nhâm Đống nhấp môi, không nói gì.

Đường Phương thấy kế hoạch của mình được như ý, lúc này ra sức diễn xuất: “Nhâm tổng, em yêu anh, anh chọn al, Vì thành toàn tình yêu của anh, em và con nguyện ý vì anh hi sinh, chỉ hy vọng anh có thê nhớ kỹ em, có thê để cho em chiếm giữ một phần nhỏ nhoi trong lòng anh”