Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 291






Chương 291:

 

Kéo thật chặt không chịu buông.

 

Lê Hương cười foe toét, miệng vần chưa mọc răng, khuôn mặt đẹp trai của Mạc Tuân đột nhiên đó bừng, xoay người trở về phòng mình.

 

Lúc anh rời đi, anh nghe thấy chất giọng du dương của Lâm Thủy Dao, r nói với Lê Hương đang quân ã: “Khụ khụ, bớt lại chút con ơi, con n anh trai nhỏ sợ đến chạy rồi kìa.”

 

Liễu Anh Lạc khẽ cười: “Đây là lần đầu tiên tớ thầy A Đình đỏ mặt.”

 

Quá khứ sống động diễn ra trước mắt nhưng Mạc Tuân không biết cô gái dưới người anh là cô dấu nhỏ của anh hồi đó, Lê Hương lại hồn nhiên không biết gì, cô nhìn anh khiêu khích: “Cô dâu nhỏ của anh đã kéo anh như thê này phải không, Mạc tiên sinh, anh còn không mau cảm ơn em đã giúp anh ôn lại mộng cũ?”

 

Mạc Tuân thấy khi anh nhắc đến cô dâu nhỏ cô liên ghen, nhưng anh lại yêu thích vẻ ghen tị của cô, đôi mắt rực rỡ hướng lên trên, lộ ra một loại trẻ trung quyên rũ.

 

“Mạc phu nhân, da em lại ngứa rồi phải không?” Ngón tay mảnh khảnh của anh dời xuông từng cúc áo ngủ của cô, định cởi từng cái một.

 

“Bóp” một tiếng, Lê Hương hắt bàn tay to không an phận của anh ra, đầy anh ra liền muốn: “Mạc tiên sinh, không cho phép làm bậy!”

 

Mạc Tuân nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô kéo cô lại, hai người lăn lộn trên giường một hồi, giường gồ đã phát ra tiêng “kẽo kẹt”.

 

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiêng ho khan: “Khụ khụl”

 

Lê Hương sững người, nhanh chóng bắt động, cô quên mắt đây là ký túc xá, hiệu quả cách âm rât kém, hàng xóm bên cạnh nhất định đã hiểu lầm gì rồi.

 

Trời ạt!

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hương lập tức đỏ bừng, giông như con tôm luộc chín, cô xâu hồ lây hai bàn tay nhỏ che mặt.

 

Sau một hồi náo loạn như vậy, bực bội trong mắt Mạc Tuân dã hoàn toàn tiêu tan, tâm trạng anh thoải mái, ôm cơ thể mềm mại không xương của cô vào lòng, giơ tay gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra.

 

Lê Hương dùng sức đập mạnh anh, nói nhỏ: “Đều tại anh, anh thì không làm việc ở đây, nhưng em ngâng đầu thấy cúi mặt chạm đó, sau này sao em còn mặt mũi gặp ai?”

 

Mạc Tuân cong môi: “Sợ cái gì Mạc phu nhân, chăng lẽ bây giờ còn có người không biết người đàn ông trong phòng em là anh à, chúng ta ngủ cùng giường là hợp pháp.”

 

“…” Lê Hương không muốn nói chuyện với người đàn ồng không biết xâu hồ này, cô đôi chủ đê: “Vậy thì bác anh sao vậy, sao bác ây không thích anh?”

 

“Một người phụ nữ như mẹ anh, bên cạnh có rât nhiêu người ái mộ, trong đó bao gồm… dượng anh…

 

Cái gì?

 

Lê Hương hơi muốn tám chuyện: “Vậy. xảy ra chuyện gì Vậy ạ, chuyện bó. và mẹ anh là thê nào, còn có mẹ kế Liễu Chiêu Đệ của anh nữa..

 

Lê Hương cảm thấy lúc nãy anh chỉ nói sơ lược khúc đâu, căn bản chưa từng tiền vào trọng tâm, lúc này sự tò mò của cô bị anh gợi lên, lòng côn cào.

 

Mạc Tuân lật người, năm lây cô tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đè lên đỉnh đầu, sau đó đi cởi cúc áo ngủ: “Hôm nay anh nói đủ rồi, Mạc phu nhân, chúng ta nên tắt đèn đi ngủ.

 

Lê Hương cảm thấy cúc áo của mình đã bị cởi ra, da thịt nõn nà của cộ tiếp xúc với không khí, hơi lạnh, đồng tử co rút lại, cô muốn giãy ra, nhưng lại phát hiện mình bị anh giam không cách nào cử động được.

 

“Mạc tiên sinh, ngủ thì ngủ, anh đừng có mượn chuyện ngủ làm chuyện bât chính, anh mau buông em ral”

 

Mạc Tuân hôn lên trán cộ, sau đó đôi môi mỏng lướt lên đôi mắt cánh mũi, đáp xuống đôi môi mọng nước của cô: “Suyt, Mạc phu nhân, đừng kêu, người bên cạnh sẽ nghe thây đó.”