Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 284






Chương 284

“Bây giờ không được, anh phải về U Lan Uyên một chuyến. v “Về thăm bà nội ạ? Đã mấy ngày em không gặp bà nội rồi, anh đưa em cùng về đi.”

 

Mạc Tuân đang lái xe, hai tay nôi rõ khớp xương đè lên VÔ lăng, trong: đôi mắt tuân tú hiện lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt và cưng chiều, nhưng khi Lê Hương nói muốn cùng anh đi về, anh lại mím chặt môi mỏng: “Hôm nay không được, anh về lấy tài liệu, ngoan, khoảng một tiếng anh sẽ quay lại đón em, đưa em đi ăn tiệc lớn.”

 

Lê Hương không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đâu: “Vậy cũng được, ‹ em muôn ăn một châu hải sản no nê.”

 

“Ừ, để anh bảo thư ký đặt chỗ trước.”

 

U Lan Uyễn.

 

Mạc Nhân Nhân đến rất sớm, bà xuông máy bay liền đi thẳng đến đây thăm mẹ già của mình, lão phu nhân chính là mẹ ruột của bà.

 

Trong phòng khách, Mạc Nhân Nhân đưa một con búp bê trong vali cho lão phu nhân, bà thân thiết dựa vào vai lão phụ nhân: “Mẹ, mẹ nói xem mẹ đã ở Hải Thành lâu như vậy, khi nào mới trở về Đề Đô thế ạ, bình thường con bận rộn công việc như này, thấy mẹ có một thân một mình cũng rât khó chịu, hơn nữa mẹ không nhớ anh à, ảnh là con trai mẹ đó.” : Lão phu nhân rất yêu quý cô con gái này, Mạc Nhân Nhân được thừa hưởng vẻ đẹp của bà lúc còn son trẻ, bây giò lại được chăm sóc rất tốt, bà mặc một chiếc áo lụa màu be thắt nơ và chiếc váy đen tôn mông, đồ công sở ưu nhã già dặn, thoáng nhìn như chỉ mới ngoài độ ba mươi.

 

Lão phu nhân sờ sờ mái tóc xoăn của Mạc Nhân Nhân, cười âu yêm: “Tạm thời mẹ không muôn vệ, mẹ muôn ở lại đây với Hàn Đình.”

 

Mạc Tuân và Mạc Tử Tiên đêu là cháu trai của Mạc Nhân Nhân, nhưng khi nói đến Mạc Tuân, cơ thể của Mạc Nhân Nhân cứng lại: “Mẹ ơi, mẹ luôn thiên vị như vậy, mẹ cũng không phải có một đứa chảu trai, bao năm qua mẹ dồn hết tâm tư thời gian vào Mạc Tuân, vậy Tử Tiễn mẹ đặt ở đâu, mẹ có quan tâm tới nó không, nó cũng đến Hải Thành rồi đấy.”

 

“Phải không, Tử Tiễn cũng tới đây?

 

Tử Tiễn mẹ không lo, không Biến! nó được bọn con cưng chiều rồi sao?”

 

Mạc Nhân Nhân rời khỏi vai lão phu nhân: “Mẹ ơi, Tử Tiễn khác với Hàn Đình, Tử Tiễn là thiên kiêu chỉ tử, tương lai Mạc gia sẽ giao trong tay nó, mà Hàn Đình Ìà… một người bệnh, chứng rồi loạn giấc ngủ hiện tại của nó có phải nghiêm trọng hơn TÔI không, nó mang tâm bệnh, số lần phát bệnh sẽ càng lúc càng thường xuyên hơn, đện lúc đó nhân cách thứ hai hung ác tối tăm đó sẽ hoàn toàn thay thể nó, nó khá nguy hiểm, mẹ phải cách xa nó một chút!”

 

Trên mặt lão Phố nhân không có biểu cảm gì, bà còn “à” hai tiếng: “Hóa ra con biết cả rôi, Hệ còn tưởng bọn con không biết gì chứ.”

 

Mạc Nhân Nhân lập tức từ trên sô pha đứng lên: “Mẹ, ý của mẹ là gì?”

 

Căn phòng khách mới vừa nãy vốn vân hài hòa âm áp bỗng trở nên ) ngưng trọng đè nén, mẹ Ngô muôn bưng một bát hoa quả đến, nhưng bước chân bà lại sợ đến cứng đò.

 

Bác Phúc cầm lấy đĩa hoa quả, ông liếc mẹ Ngô một cái, ý bảo đề bà đi xuống.

 

Lão phu nhân ngắng đầu nhìn Mạc Nhân Nhân: “Tại sao mẹ phải về Đề Đô, con thấy các con sông thoải mái là bao, bô Hàn Đình là đề vương – thương giới, bác gái lại là hiệu trưởng thiên đường ngành y Thánh Lê viện, người em trai Tử Tiên là thiên kiêu chỉ tử, 20 tuôi đã là viện sĩ trẻ tuổi nhất Đề Đô, các con cũng biết Hàn Đình có bệnh, vậy các con đã làm gì cho nó chưa?”

 

“Một người bố có thực hiện nghĩa vụ của một người bố không? Bác gái là người dạy dỗ người khác, vậy có bao giờ tự tay dạy Hàn Đình cái gì chưa?

 

Tử Tiên dân thân vào ngành y, đi cứu người khác, nó có nghĩ đên nên cứu anh ruột mình trước không?”

 

“Mẹ không cân bọn con làm gì cho Hàn Đình, nhưng các con đừng nên bước vào cửa liên nói Hàn Đình có bệnh, nói nó nguy hiểm, một đứa trẻ bị các con bỏ rơi, sao các con có thể luôn muốn đạp bỏ nó, không phải nó có máu thịt ruột rà với các con sao, chẳng lẽ các con muốn đưa nó vào bệnh viện tâm thần?”

 

Cuối cùng bón chữ “bệnh viện tâm thần” rơi xuống, sắc mặt Mạc Nhân Nhân tái nhợt, hai tay buông thống bên cạnh nắm thành nắm đâm, tàn nhẫn nói: “Ai bảo nó có một người mẹ ruột như thế, mẹ à, mẹ có phải đã quên mẹ nó đã quyên rũ chồng con thế nào, khi đó con cũng mang thai bảy tháng, con ngã từ trên lâu xuông, mất đi con mình, tử cung bị thương, cả đời này con không thê nào có con được nữal”

 

Quá khứ đâm máu lân nữa bị vạch ra, hốc mắt Mạc Nhân Nhân nhanh ,chóng đỏ hoe, nước mắt lả chả rơi xuống “Năm nay con đã hơn 40 tuổi, những phụ nữ ở độ tuổi con đã có con bầy cháu đồng rồi, nhưng con bị tước đoạt quyên được làm mẹ, mẹ ơi, mẹ đã từng xót thương cho con chưa? “

 

Mạc lão phu nhân lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Nhân Nhân, con…”

 

Lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí kiềm nén ngột ngạt trong căn phòng.