Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 280






Chương 280

Triệu Lập Anh sững người: “Ai? Là ai… AI”

 

Triệu Lập Anh chưa kịp nói xong thì một nắm đấm đã đập vào mặt anh ta, rồi đến nắm đấm thứ hai, nắm đấm thứ ba…

 

Mạc Tử Tiễn lười biếng đứng trước mặt anh ta, anh nghe được tiếng kêu như heo của Triệu Lập Anh, ngay sau đó thuộc hạ của anh là Tiểu Ngũ đi tới, giao quyên Đại La Tâm Kinh kia: “Nhị thiếu gia, của anh đây. “

 

Trong thư viện.

 

Lê Hương đang tìm quyên Đại La Tâm Kinh kia, thực ra cô không tìm : nó một cách mù quáng, lúc trước khi nghiên cứu bệnh tình của Mạc Tuân, cô cũng từng ngâm ở đây một thời gian, thây qua Đại La Tâm Kinh.

 

Trí nhớ cô rất tốt, cô nhớ rõ ràng vị trí của Đại La Tâm Kinh ở đâu, nhưng khi cô tìm thì Đại La Tâm Kinh đã không còn ở đây.

 

Đại La Tâm Kinh ở đâu chứ?

 

Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?

 

Lê Hương nhìn xung quanh vài vòng cũng không tìm được Đại La Tâm Kinh, thư viện này thật sự rất lớn, cô cũng toát ra mồ hôi.

 

Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao to đẹp trai trước mặt, rât quen thuộc, hóa ra là… người đàn ông thích ngủ đó.

 

Anh ta từng giúp cô hai lần, nhưng cô vân không biết tên anh.

 

Sao anh lại ở đây?

 

Chỉ thấy anh đứng bên cạnh giá sách trong góc, một tay đút vào túi quần đọc sách, khí chất trong sạch lạnh lùng, giông như học trưởng lạnh lùng quyên rũ bước ra từ truyện tranh.

 

Có hai cô gái mặt đỏ bừng nhìn trộm anh.

 

“Wow, anh ấy đẹp trai quá.”

 

“Đúng thế, hotboy viện nghiên cứu Xu Mật chúng ta mà, đúng là so với truyền thuyết còn đẹp trai hơn nhiều.”

 

Lê Hương không hứng thú mấy với vẻ đẹp của anh , nhưng ánh mất của cô lại rơi vào trong tay anh, quyền sách trong tay anh hóa ra chính là… Đại La Tâm Kinh mà cô đang tìm!

 

Thảo nào cô không tìm được Đại La Tâm Kinh, hóa ra là do anh lấy đọc.

 

Lê Hương bước nhanh tới trước mặt anh, cô khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ, xin lỗi, ừm… anh có thê cho tôi mượn bộ Đại La Tâm Kinh trong tay anh không?”

 

Mạc Tử Tiễn ngước lên khỏi cuốn sách, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng của anh rơi trên người Lê Hương.

 

Hai mặt Lê Hương sáng ngời nhìn anh: “Ừm… hôm nay giáo sư Tiên từ Thánh Lê viện nước F đên đây, cô ta muốn mượn đọc thử Đại La Tầm Kinh này, anh có thê để tôi lấy nó trước được không?”

 

Mạc Tử Tiễn đứng thẳng dậy, đây là – thư viện không thể làm âm ï, cô gái nhỏ nhắn duyên dáng đứng ở trước mặt anh, nhỏ giọng thương lượng, lộ ra vẻ dịu dàng trong sáng của thiêu nữ, vô cùng dê nghe.

 

Mạc Tử Tiễn không nói gì.

 

Lê Hương cảm thây hợi lúng túng, quân tử không nên đoạt đô người khác ưa thích, anh đọc nó trước, dù cho giáo sư Tiền muôn xem thì cũng phải ưu tiên người đến trước: “Thôi bỏ đi, tôi không làm phiền. anh đọc nữa, anh đọc tiếp đi, tôi sẽ nói chuyện với giáo sư Tiên. ‘ Lê Hương xoay người rời đi.

 

Nhưng Mạc Tử Tiễn đã đưa tay ra, ném thẳng Đại La Tâm Kinh trong tay cho cô.

 

Lê Hương không ngờ rằng anh sẽ ném cuốn sách qua, cô nhanh chóng đưa tay bắt lấy, khi ngắng đầu lên lần nữa, bóng người đẹp lạnh lùng trong trẻo của Mạc Tử Tiễn đã biến mắt khỏi tầm mắt cô.

 

Mạc Tử Tiễn quay trở lại phòng thuốc, anh ngồi vào ghê của mình, bông tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi đến.

 

Là của hiệu trưởng Thánh Lê viện nước E, Mạc Nhân Nhân gọi đến.

 

Bác gái anh cuối cùng cũng gọi.