Chương 227:
Tim của Lê Hương liền đập lên có tiết tấu. Sao anh.. . lại muốn đòi danh phận?
Lúc đầu cô và anh chỉ là ký hợp đồng thỏa thuận, tất nhiên cũng chỉ là trạng thái ân hôn. . Bây giờ hai người hợp tình hợp ý, cũng là lúc công khai rôi.
Đôi tai nhỏ của cô liền phiếm hồng.
Cô gật mạnh đầu: “Vâng!”
Mạc Tuân cong môi, hôn lên đôi môi đỏ của cô.
Nhưng cô lại đầy anh ra, chạy nhanh.
Lê Hương đi ra khỏi cổng U Lan Uyễn. Gió buổi tối thôi lên khuôn mặt nóng rực của cô, nhưng trái tim vân ngọt ngào. Cô chuẩn bị quay lại viện nghiên cứu.
Lúc này có mấy thiên kim tiểu thư đi tới, chính là mây cô tiểu thư nồi tiếng Hải Thành cùng Lê Nghiên Nghiên tới bar 1949 hôm đó. Oan gia ngõ hẹp, đụng phải nhau.
“Ôi, đây không phải là Lê Hương đang hot trên mạng đây sao?”
“Lê Hương, cô vẫn ồn chứ? Nửa đêm mà cô không cần hầu hạ ông già đó à?”
“Áy, Mạc tổng. đâu, Lê Hương, Mạc tổng đá cô rồi à?”
Mấy cô tiểu thư này đều rất đồ kị với Lê Hương, bây giờ quỷ phu của U Lan Uyên bị vạch trần, bọn họ chắc chắn là tới châm chọc Lê Hương đây mà.
Lê Hương tất nhiên cũng biết toàn dân đang đợi Mạc Tuân đá cô, đặc biệt là Lê Nghiên Nghiên, nên sao cô có thê đề mọi người thât vọng chứ!
Cô liền tỏ vẻ đau lòng, chuẩn bị rời đi.
Máy cô tiều thư này còn muốn nói móc thêm mấy câu, nhưng rất nhanh tầm mắt bọn họ rơi lên một thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện. Mạc Tuân tới rồi.
“Lục… Mạc tổng?”
Đôi mắt sâu thẳm của Mạc Tuân hờ hững quét qua mấy cô tiểu thư này một cái, khí thê uy nghiêm lạnh lùng.
Mấy cô tiểu thư này cảm thấy da đầu tê rân, vội hoảng hột mà rời đi.
Lê Hương lại cứng người, lúc nãy mới dỗ được anh, giờ trước mặt người ngoài phải giả vờ như đang cãi nhau, anh sao lại đuổi theo ra đây chứ?
Cô cũng không quay đầu lại, bước nhanh về trước.
Nhưng cô phát hiện cô vừa bước một bước thì Mạc Tuân bước theo một bước.
Cô quay đầu lại, trừng anh một cái, ra hiệu đừng có đi theo em nữa, mau về nhà điI Mạc Tuân tiến lên, bàn tay thon dài nắm lấy khủy tay thon thả của cô: “Lên xe, anh đưa em tới viện nghiên GLPUI Lê Hương ra hiệu bằng ánh mắt, ý là mây cô tiêu thư đó vẫn còn đang nhìn lén, sau đó cô vội vung tay anh ra.
Một giây sau, bờ vai trơn bóng của cô bị một bàn tay lớn giữ chặt. Mạc Tuân trực tiếp ép cô lên cột đèn đường.
“Mạc tiên sinh, anh làm gì vậy? Chúng ta đang cãi nhau…” Lê Hương căng thẳng mà nhắc nhở.
Mạc Tuân nhìn cô đang trừng đôi mắt lòng lánh ánh sao, thanh âm khàn thấp mà mê người: “Theo dõi..
cưỡng hôn… không phải chính là cãi nhau sao?”
Nói rồi anh cúi mắt, dùng lực mà hôn cô.
Lê Hương bị hôn cho choáng VHUỆI cái đầu nhỏ trồng rỗng.
Trong tai không ngừng vang vọng lời nói của anh: Theo dõi… cưỡng hôn…
không phải chính là cãi nhau sao?