*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 147:
Lê Hương hơi nhẫn tâm cự tuyệt lại: “Em còn chưa muốn trở về…”
Mạc Tuân lấy từ trong túi quần ra một thứ, đeo lên cổ cho cô.
Lê Hương cảm thấy trên cổ mát lạnh, cúi xuống nhìn, anh đã đeo cho cô một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền vàng tinh tế, ở giữa đính một viên kim cương màu đỏ, của Ái Tâm Hình.
Cần cổ tuyết trắng như thiên nga của Lê Hương đeo chiếc dây chuyền này lên càng óng ánh đẹp mắt.
“Tặng em đáy, thích không?” Mạc Tuân hỏi.
Vừa nãy anh đã mua bánh gato cho cô, bây giờ còn tặng dây chuyền kim cương, rất giống bộ dạng bạn trai phạm lỗi sai đang lấy lòng bạn gái.
Lê Hương gật đầu: “Thích.”
“Lê Hương, thích thì em ôm cổ anh đi.”
Nụ hôn của Mạc Tuân lại rơi xuống.
Lê Hương vào trong chung cư, lén lén lút lút đóng cửa chính lại.
Vừa mới xoay người, đã thấy Diệp Linh đứng dựa bên cười, nhếch mày nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương nháy mắt đỏ lên, trong lòng vì có chuyện xấu nên cứ né tránh ánh mắt.
Diệp Linh cong môi: “Mạc tiên sinh về rồi à2”
Diệp Linh rất am hiểu về máy nhãn hiệu trang sức thời trang, cô gật đầu nói: “Đây là sợi dây chuyền quý hiếm của Đế Phù mới cho ra mắt, cả thế giới chỉ có một, khoảng thời gian trước trong buổi đấu giá nó đã bị một người thần bí mua mất, không nghĩ tới người này chính là Mạc tiên sinh. Chậc chậc, phong cách theo đuổi vợ của Mạc tiên sinh thật đúng là đỉnh.”
Lê Hương không hề biết tới câu chuyện này, Only- Love, ngụ ý chính là tình yêu duy nhất.
Lê Nghiên Nghiên rất sớm đã tới viện nghiên cứu Xu
Mật, hôm nay là ngày nhập học của cô ta.
Lê Nghiên Nghiên có được danh hiệu đệ nhất Hải Thành, lại vừa du học từ Thánh Lê Viện nước F trở về, cho nên vừa vào trong viện đã được coi trọng, trực tiếp được điều tới tổ nghiên cứu.
Tổ trưởng tổ nghiên cứu Triệu Lập Anh rất thích Lê Nghiên Nghiên, luôn lấy lòng cô ta, còn tự tay rót một cốc cà phê đưa tới: “Nghiên Nghiên, em vừa mới tới không cần khẩn trương, chờ tới giờ cơm trưa, anh sẽ đưa em đi làm quen hoàn cảnh chỗ này, có gì không hiểu thì em cứ hỏi, anh sẽ giúp đỡ.”
Lê Nghiên Nghiên nhận lấy cốc cà phê nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cười ngọt ngào nói: “Tổ trưởng Triệu, cảm ơn anh, anh đối xử với em thật tốt.”
Triệu Lập Anh lập tức bị nụ cười của Lê Nghiên Nghiên làm cho mê hoặc.