Chương 1008:
Nhưng từ giờ trở đi cô quyết định, cho dù ăn không vào cô cũng phải buộc chính mình ăn, cô nhất định phải đưa hai cục cưng bình an tới thế giới này.
Kiểm tra siêu âm kết thúc mỹ mãn, Lê Hương từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi một chút.
Lúc này màn hình siêu âm tắt đi, biến thành màn hình đen, Lê Hương ngắng đầu một cái, tình cờ thấy được chính mình.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này cô thấy được bản thân.
Con ngươi trong suốt của Lê Hương đột nhiên co rút lại, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Cô đã từng là thiếu nữ 20 tuổi trẻ trung, ngũ quan tinh xảo tuyệt sắc, nhưng bây giờ cô già rồi, trên mặt chỉ chít nếp nhăn, thoáng nhìn giống như một bà lão 60 tui.
Mấu chốt là, cô thấy được trên đầu mình một mảng… trắng xóa.
Cô rốt cuộc cũng biết được lúc sáng sớm tại sao người làm nữ kia phải kinh hoàng nhìn cô như vậy, cô rốt cuộc cũng biết được vì sao Tô Hi cầm dây buộc tóc cột cho cô, đó là bởi vì…
tóc cô trắng phaul Suối tóc đen nhánh đã từng như tơ lụa bung xõa nơi đầu vai, nay đã hóa thành một mảng trắng xóa.
Lê Hương biết mình đã già, nhưng cô cố chấp không cắt tóc, mái tóc đen dài này là thứ cuối cùng của cô, là cố chấp sau cùng của cô.
Mái tóc này Mạc Tuân rất thích, cô vẫn vì anh mà giữ lại.
Nhưng bây giờ thứ cô còn sót lại kia cũng không có.
“Cạch” một tiếng, Lê Hương nghe được âm thanh cõi lòng mình tan nát, cọng rơm cuối cùng của cô cuối cùng cũng bị mái tóc trắng xóa kia hoàn toàn ép vỡ.
Tô Hi cầm giầy tới liền thấy Lê Hương nhìn chằm chằm vào màn hình đờ ra, anh nhanh chóng đi tới, dùng thân thể cao to chặn màn hình: “Lê Hương, mang giày, chúng ta phải đi về nghỉ ngơi, bây giờ trong bụng em còn có hai đứa bé, nhất định phải vì con mà cố gắng.”
Nhắc tới con, Lê Hương rũ mi xuống, che giấu tất cả tâm tình nơi đáy mắt, cô nhẹ nhàng nhéch khóe môi: “Em biết rồi.”
Lê Hương vẫn không có khẩu vị, càng không đói bụng, thế nhưng vì hai bé con, cô buộc mình phải ăn.
Tô Hi cho cô gắp một khúc sườn chua ngọt: “Lê Hương, ăn chút thịt đi em.”
“Dạ.” Lê Hương nghe lời nuốt xương sườn vào.
Tô Hi lại múc cho cô một chén canh cá: “Lê Hương, ăn canh cá, anh nghe nói bé con thích ăn cá thường rất thông minh.”
“Dạ.” Lê Hương lại ăn một chén canh cá.
Trong khoảng thời gian này Lê Hương cũng không thể chạm vào thức ăn mặn dầu mỡ, nhưng hôm nay cô ăn, còn ăn một chén cơm, lúc buông chén đũa xuống, bụng của cô cũng tròn vo rồi.
Đầu bếp nữ cười nói: “Cung chủ, hôm nay khẩu vị của Lê tiểu thư lòng không tệ, bắt đầu ăn cơm rồi, đây là dấu hiệu tốt, hấp thu nhiều chất dinh dưỡng đều tốt với cả mẹ lẫn con.”
Tô Hi gật đầu, anh nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, sau này em đều phải ngoan ngoãn ăn như vậy nhé.”
“Em biết rồi, em ăn no rồi, lên lầu trước nha.” Lê Hương đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra, Lê Hương nhanh chóng chạy vào phòng tắm, cô cũng không nhịn được nữa, ôm bồn cầu liền cúi đầu ói như điên.
Cô phun toàn bộ thức ăn ra, ói đến say sẳm mặt mày.