Nghịch Tập Ở Rể

Chương 621




Chương 621:

Người vừa nói là một gã đầu trọc đô con. Bấy giờ ông ta đang mặc một bộ quần áo bình thường, trên cái đầu trọc có một vết sẹo rất rõ.

Không những thế, tuy đường nét thô ráp nhưng lại lộ ra vẻ dữ tợn rõ ràng đến mức người ta vừa nhìn vào đã biết đây chẳng phải hạng người tốt lành gì.

Lúc ông ta đang nói chuyện với người đứng bên cạnh mình, những người này đều đồng loạt gật đầu như vô cùng đồng ý với những gì gã nói.

“Đại ca Tần, anh cũng biết đại thiếu gia họ Chu đối xử với chúng em không tệ. Cho nên bây giờ đại thiếu gia xảy ra chuyện, dĩ nhiên chúng em rất muốn báo thù cho cậu ấy.”

Trên mặt tên côn đồ này xuất hiện nụ cười lạnh.

Đại ca Tần lại cười khẩy: “Không cần nghiêm túc như vậy. Tao gọi chúng mày tới đây chỉ để giữ thể diện. Chứ nếu muốn giết tên súc vật kia thì một mình tao là đủ rồi. Tụi mày cứ việc đứng đằng sau quan sát là được.”

Tất cả mọi người bắt đầu xôn xao. Rất nhiều tên côn đồ cảm thấy đại ca Tần không cần phải động tay vào.

“Đại ca Tần mạnh như vậy nên căn bản không cần phải ra tay. Còn tên rác rưởi kia chỉ cần tụi em xử lí là được rồi! Hay đại ca cứ đứng đây đợi tụi em xử lí thằng nhãi ấy đi! Chắc chắn tụi em sẽ làm anh hài lòng!”

“Đúng vậy, hôm qua đại ca vừa giải quyết xong chuyện của mình còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chạy tới đây ngay, chắc hẳn là rất mệt mỏi. Nên chuyện cỏn con này anh cứ để tụi em giải quyết là được rồi!”

Đại ca Tần rất hài lòng với chuyện này, nhưng ông cũng biết rằng, một người có thể xử lý mười gã vệ sĩ thì tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.

Mặc dù những tên côn đồ đứng bên cạnh mình đánh đấm không tệ nhưng vẫn kém hơn những gã vệ sĩ kia một chút. Hoàn toàn không có khả năng xử lý được người nọ.

Trừ trường hợp bọn họ dùng chiến thuật biển người.

Bây giờ bên phía bọn họ có hàng trăm người đang đứng ở đây. Mặc dù con số ấy cũng không tệ, nhưng đối với một số cao thủ thì hàng trăm người ấy cũng chỉ là món điểm tâm.

Nhất là người có thể tìm được không gian chật hẹp để chiến đấu, thì trên cơ bản, con số hàng trăm người ấy không thể chiếm ưu thế được.

Chuyện này đại ca Tần biết rõ. Nên lần này ông ta tới đây nhằm phòng ngừa chuyện xí nghiệp Chu Tinh sẽ mất mặt.

Chuyện đại thiếu gia họ Chu bị người ta đánh đã phát tán ra ngoài, rất nhiều người chóng mắt xem xí nghiệp Chu Tinh bọn họ sẽ khắc phục như thế nào.

Ngay lúc này có ba người đi tới từ phía thang máy. Đại ca Tần lập tức híp mắt lại, ông ta đã thấy mục tiêu lần này.

“Đây là người đã đánh đại thiếu gia. Em đã hỏi thăm rồi, tên của nó là Diệp Vô Phong.” Một tên côn đồ đi tới nói với đại ca Tần.

Đại ca Tần gật đầu: “Tao biết rồi. Mày kêu mọi người bao vây xung quanh đi, chúng ta không thể để tụi nó đi đơn giản vậy được. Có điều trong đám đó còn có Phong Lệ Na, xem ra chuyện này sẽ rất thú vị đây.”

Mười mấy tên côn đồ đồng loạt xông vào khách sạn Snowton, sau đó bao vây xung quanh Diệp Vô Phong. Tất cả bọn họ đều lộ rõ vẻ hung ác, trên tay cũng đã cầm vũ khí từ lâu.

Có tên côn đồ đi tới quầy lễ tân rồi dùng gậy chỉ vào nhân viên lễ tân và nói với giọng cực kì khó chịu: “Tụi mày bớt xen vào chuyện của người khác. Tụi tao là xí nghiệp Chu Tinh tới đây cảnh cáo tụi mày, tốt nhất tụi mày nên đứng yên. Nếu không thì cứ tự nghĩ xem liệu mình còn có thể ở lại Liêu Tây nữa không!”

Sau khi nói xong, tất cả nhân viên tiếp tân đều không dám động đậy. Những nhân viên ở đây cũng chỉ làm công ăn lương mà thôi, bây giờ nghe thấy vậy, bọn họ biết mình không thể dây vào xí nghiệp Chu Tinh nên cũng chỉ có thể giơ hai tay lên.

Mà gã côn đồ cắc ké ấy lại nhìn quầy lễ tân với vẻ rất hài lòng, gã ta thảnh thơi quan sát tình huống trước mặt.

Bây giờ cả ba người Diệp Vô Phong đều đang bị bao vây. Diệp Vô Phong hơi sững sờ nhìn những gã côn đồ xung quanh mình.

“Không phải chứ? Dù thế nào đi nữa thì xí nghiệp Chu Tinh cũng là xí nghiệp số một số hai của Liêu Tây, sao có thể để ngần ấy người tới đây như vậy được. Mà với thực lực ấy chỉ khiến người ta hơi rùng mình chút thôi. Hay các người xem thường tôi nên mới nghĩ rằng chỉ cần mười mấy thằng là có thể đánh được tôi rồi?”

Mặc dù Diệp Vô Phong đang chế nhạo bọn họ nhưng anh biết còn rất nhiều người đang đứng bên ngoài khách sạn Norton, thậm chí còn có nhiều cao thủ là đằng khác.

Anh nói vậy nhằm muốn dẫn những tên tay to mặt lớn ấy ra ngoài.

Đánh những tên côn đồ nhãi nhép này chẳng vui gì hết. Nhưng anh cũng biết, những tên ấy chỉ có vai trò làm bia đỡ đạn. Còn những người thật sự muốn ra tay với anh, cảm thấy có thể đánh bại được anh chắc hẳn là mấy tên tay to kia.

Lúc này đại ca Tần đi tới. Ông ta lạnh lùng quan sát Diệp Vô Phong: “Cậu biết chúng tôi là ai sao?”

 

“Tối hôm qua tôi có đánh một người tên Chu Đại Thiếu, tôi đoán các ông là người của bên phe cậu ta chứ gì, doanh nghiệp Chu Tinh, thế đây là định trả thù đấy à?”

Diệp Vô Phong nhìn ông chủ Tần mỉm cười nói.

Ông chủ Tần sắc mặt trở nên u ám, “Đúng vậy, cậu đem Chu Thiếu Gia đánh đến nổi phải nằm viện, có nghĩ tới hôm nay sẽ bị chúng tôi đánh đến chết không? Chỉ là không ngờ hóa ra cậu lại thật sự ngu ngốc, lại còn dám đợi ở Liêu Tây này. Nếu như tối qua cậu cố gắng chạy trốn cả đêm, thì chắc phải một lúc nữa chúng tôi mới bắt được cậu. ”

Diệp Vô Phong nhún vai, “Tôi không có thói quen chạy trốn, hơn nữa các ông cũng không đủ tư cách để cho tôi chạy trốn.”