Nghịch Tập Ở Rể

Chương 487




Tạch tạch tạch! Tiểu liên của Đường Trảm khai hỏa, tiểu đội hai người kia đồng thời trúng đạn, cơ thể co rút một trận, ngã trên nền đất.

“Đội trưởng, đừng nói thể có được không? Đối phương cũng có bắn tỉa! Anh ẩn náu cho cẩn thận vào.”

Khi giọng nói của Tiểu Yêu vọng lên, Đường Trảm thở dài một hơn: “Cái thằng này, còn sống là tốt.”

Anh ta bắn hết một băng đạn bèn lập tức rụt đầu lại, ẩn nấp sau bức tường.

Chíu! Một viên đạn bắn tỉa bắn đến, nếu như Đường Trảm lùi lại chậm nửa giây, đầu anh ta nhất định sẽ nở hoa!

“Oa ha!” Tiểu Yêu cao hứng kêu một tiếng, họng súng bắn tỉa trực tiếp chĩa vào tay bắn tỉa vừa bắn Đường Trảm, cậu ta lẩm nhẩm trong miệng: “Thằng oắt, thò đầu ra đây! Tiếp đục đi! Một, hai, ba!”

Bằng! Sau khi tay bắn tỉa kia im lặng vài giây, hắn ta thò đầu ra ngoài ba mét, lại bị súng của Tiểu Yêu bắn trúng đầu, trực tiếp ngã quỵ!

“Ngon!” Tiểu Yêu cười, “Xử lý xong tay bắn tỉa của đối phương!”

Đường Trảm bỗng nhiên nói: “Ông lớn, đang ở đâu thế?”

Không nghe thấy Diệp Vô Phong trả lời.

Dương Chấn Hoa dẫn theo hai anh em Trương Long, còn cả mười mấy anh em nữa, cũng tham gia chiến đấu, nhưng theo mệnh lệnh của Diệp Vô Phong, bọn họ chủ yếu chỉ quan sát trận chiến, không được tùy tiện nổ súng, càng không thể tùy tiện lộ diện, bởi vì tối nay người họ phải đối mặt, đều là những lão lính lõi đời dày dạn kinh nghiệm chiến đấu! Chỉ cần có hơi bất cẩn, kết cục sẽ là bị bắn nát đầu.

Kỹ thuật bắn súng của Tiểu Yêu, nhận được sự kính nể của toàn thể những người Dương Chấn Hoa!

Sự anh dũng của Đường Trảm, cũng khiến cho những người Dương Chấn Hoa khiếp sợ không thôi: Đó là chiến sĩ đã được tẩy lễ trong chiến trường máu và lửa!

Tạch tạch tạch! Tiếp theo, tiếng súng có hơi hỗn loạn, đối phương bắt đầu phản kích.

“Áp chế!” Tiếng của Diệp Vô Phong bỗng nhiên vang lên.

“Ok!” Đường Trảm và Diệp Vô Phong phối hợp trên chiến trường, tự nhiên ăn ý, lập tức rống to: “Tiểu Vũ, làm việc rồi! Cái đờ mờ đừng có rụt cổ nữa!”

Tạch tạch tạch! Đường Trảm, Tiểu Vũ và anh em của cậu ta, họng súng đồng thời nã đạn, chèn ép đội ngũ của Âu Dương Tất Tùng từ hai bên!

“Rút lui!” Âu Dương Tất Tùng lại hét lớn, anh ta và Lâm Đức, một người đi phía đông, một người đi phía tây, lần lượt dẫn đội viên của mình trốn vào trong hẻm nhỏ!

Tiểu Yêu đứng trên cao nhìn xuống, bắt đầu căng thẳng: “**, đám người này là chuột địa phương à?”

Đột nhiên, từ trên nóc nhà nào đó, bỗng nhiên có đạn bắn r4! Mục tiêu chính là Đường Trảm!

“Oa!” Đường Trẩm lập tức co người lại, trốn đằng sau bức tường, trên tường đạn bắn tứ tung!

Bên phía Tiểu Vũ đứng cũng bị hỏa lực đối phương áp chế, không thể ngẩng đầu lên nổi.

Bằng! Tiểu Yêu trực tiếp điểm danh một người phe địch! Trận đấu tiến vào giai đoạn gay cấn.

 

“Đuổi theo!” Đường Trảm hét lớn một tiếng, ngang nhiên xuất hiện, súng tiểu liên nã đạn điên cuồng, anh ta cũng nhảy phắt ra từ chỗ ẩn núp.

Anh em hội Tiểu Vũ cũng lập tức xuất hiện theo Đường Trảm, đồng thời xông lên, khí thế phi phàm.

Bên phía Âu Dương Tất Tùng, lúc này đã tổn thất năm người, hơn nữa, về mặt địa hình thì họ cũng ở thế bất lợi, chỉ có thể lợi dụng ngõ hẹp, cố gắng hết sức ẩn náu đào tẩu.

Bởi vì hỏa lực bên Đường Trảm quá mạnh, vài người Dương Chấn Hoa cũng theo sau hỗ trợ, từ góc độ bọn họ ẩn núp, bắn lén mấy người của Âu Dương Tất Tùng. Dưới tình hình bốn phía là địch, đội quân của Âu Dương Tất Tùng căn bản không thể chống lại mưa bom bão đạn của đối phương, trong khi hoảng loạn, lại vứt lại vài cái xác, cuối cùng rẽ ngoặt vào góc đường.

Âu Dương Tất Tùng dựa vào một chiếc xe ô tô đỗ lại bên đường, ngay lúc chuẩn bị hít thở, đột nhiên anh ta nhìn thấy ánh sáng lóe lên trước mắt.

Âu Dương Tất Tùng lập tức đề cao cảnh giác: “Không ổn! Có mai phục! Nằm xuống!”

Bên cạnh anh ta có tổng cộng 8 người, khi mọi người cùng nhau ẩn nấp, quả thực là mỗi người một hướng, mỗi người tự tìm chỗ nấp.

Tạch tạch… Bảy người Hồ Quý cầm súng tiểu liên, trực tiếp bao trùm hỏa lực bên này!

Chíu chíu… Bên cạnh tám người Âu Dương Tất Tùng, đạn bắn khắp nơi, tia lửa tung tóe, tám người bọn họ bán mạng tránh đạn, nhưng vẫn có hai người trúng đạn!

Súng tiểu liên của Âu Dương Tất Tùng, bằng một góc độ vô cùng kỳ quái, điên cuồng xả đạn về phía Hồ Quý!

Anh em phía bên cạnh anh ta, cũng lần lượt bắn đạn về Hồ Quý!

Đột nhiên, Âu Dương Tất Tùng nhạy bén phát hiện ra, bên trái bọn họ, thế mà lại có người tiến đến gần?!

Kỹ năng bắn súng của Âu Dương Tất Tùng cực kỳ tốt, vung tay là bắn được một phát súng!

Bằng! Tiếng súng vang lên, nhưng lại không có ai trúng đạn?!

Âu Dương Tất Tùng kinh ngạc: “Có thể tránh được đạn của mình, nhất định không phải người thường!”

Anh ta suy nghĩ đủ nhanh, nhưng đối phương còn nhanh hơn anh ta!

Bằng! Một phát súng của đối phương lại đánh hạ một anh em bên người Âu Dương Tất Tùng!

“A!” Âu Dương Tất Tùng giận giữ hét, đây rõ ràng là khiêu khích giới hạn của anh ta!

Ngay trước mặt Âu Dương Tất Tùng, tàn sát anh em của anh ta?

Bằng! Bằng bằng! Súng lục của Âu Dương Tất Tùng liên tục nã đạn! Đồng thời, anh ta quay người liên hồi, vô cùng kỳ dị, cao siêu vô cùng.

Đối phương xoay người liên tiếp, thế mà lại tránh được ba phát súng của Âu Dương Tất Tùng, lại còn tiến gần hơn một chút!

“Giết!” Bên cạnh Âu Dương Tất Tùng cũng có hai tay súng đẳng cấp, nhìn thấy đối phương ép sát Âu Dương Tất Tùng, bèn lập tức chuyển hướng nòng súng, bắn nhanh lên người kia!