Nghịch Tập Ở Rể

Chương 127




Chương 127: Không còn lựa chọn nào khác

Vẻ mặt cục trưởng Thạch nghiêm túc, sau một hồi cân nhắc, ông ta lắc đầu nói: “Diệp Vô Phong, tôi không thể đồng ý yêu cầu của cậu. Hy vọng cậu lập tức từ bỏ hành động đó của mình đi, nếu không cảnh sát sẽ coi cậu như tình nghi phạm tội cướp ngục.”

Bạch Tinh Đồng cũng nói: “Diệp Vô Phong, anh không được làm theo cảm tính. Mau dừng tay lại, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”

Đôi mắt Diệp Vô Phong kiên định, một tay nắm lấy Matsui Jiro, tay kia sờ vào hông, anh vẫn mang theo khẩu súng lục mà Bạch Nhạn Phi đã đưa cho anh trong trận chiến trên đảo Đông Ngư. Nếu những cảnh sát này thực sự không nhường đường, Diệp Vô Phong sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết hết bọn họ, bằng mọi giá đem Matsui Jiro đến, đổi lấy Lâm Thư Âm và không bao giờ quay trở lại Trung Hoa.

Tóm lại, anh không thể nhìn Lâm Thư Âm chết, anh không còn lựa chọn nào khác.

Bạch Tinh Đồng hiểu suy nghĩ của Diệp Vô Phong, cô ta không muốn thấy cảnh Diệp Vô Phong và cảnh sát Trung Hoa sống mái với nhau một trận, cho dù người chết là ai thì cái kết cũng không thể chấp nhận được.

Vẻ mặt của cục trưởng Thạch cũng trở nên căng thẳng, một tay của ông ta giơ lên cao, chỉ cần ông ta hạ cái tay này xuống, những quản ngục kia sẽ đồng loạt bắn về phía Diệp Vô Phong.

Bầu không khí căng thẳng chưa từng có, một thảm kịch đổ máu sắp xảy ra.

Đột nhiên, Bạch Tinh Đồng rút khẩu súng lục của mình ra, trực tiếp kề họng súng vào đầu cục trưởng Thạch!

“Tôi xin lỗi, cục trưởng Thạch. Bây giờ tôi yêu cầu ông ngay lập tức thả Diệp Vô Phong ra và để anh ấy mang Matsui Jiro đi đổi lấy Lâm Thư Âm.”

Cục trưởng Thạch bị hoảng hốt, ông ta gầm lên với Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, cô điên rồi!”

Vẻ mặt của Bạch Tinh Đồng cực kỳ nghiêm túc: “Cục trưởng Thạch, tôi không có điên. Nếu ông không ra lệnh, tôi sẽ nổ súng.”

Thấy cục trưởng Thạch vẫn còn đang cân nhắc, Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi sẽ ở lại làm con tin. Nếu Diệp Vô Phong không về, hoặc anh ấy không thể đem Matsui Jiro quay lại, tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả! Dù có phải ngồi tù rục xương đi nữa, Cục trưởng Thạch, tôi cũng phải đánh cược lần này.”

Cục trưởng Thạch hỏi: “Sao cô lại tin tưởng cậu ta đến vậy?”

Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong, bốn mắt nhìn nhau, lập tức tỏa ra tình nghĩa dạt dào, Diệp Vô Phong gật đầu với Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, tôi nói được thì làm được, tôi nhất định mang được Matsui Jiro đến đó. Nếu tôi không về được thì nhất định tôi đã chết.”

Cụ trưởng Thạch cuối cùng cũng thỏa hiệp, vẫy tay nói: “Để Diệp Vô Phong đi.”

Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong rời đi, đôi mắt cô ta ươn ướt, cô hét lên: “Diệp Vô Phong, anh nhất định phải sống!”

Diệp Vô Phong không quay đầu lại, đem Matsui Jiro đi khuất tầm mắt, sau khi lên xe, anh nhanh chóng khỏi động máy, chạy thẳng đến đảo Đông Ngư.

Trên đường đi, Diệp Vô Phong bấm số điện thoại của ả bắt cóc, nhưng đầu dây bên kia không nghe máy, xem ra ả thổ phỉ này còn có chút tính khí, Diệp Vô Phong cúp điện thoại, trực tiếp lái xe chạy đến bãi biển.

Sau khoảng hai mươi phút, đến sáu giờ rưỡi, điện thoại di động của Diệp Vô Phong đổ chuông.

Vẫn là ả bắt cóc, khàn giọng hỏi: “Diệp Vô Phong, đã cứu được Matsui Jiro chưa?”

Diệp Vô Phong đưa điện thoại cho Matsui Jiro, Matsui Jiro vui vẻ nói: “Chị dâu, mau đến cứu em.”

Ả bắt cóc nói: “Diệp Vô Phong, mày thật sự làm được ư. Cảnh sát không có đuổi theo mày đó chứ?”

Diệp Vô Phong nói: “Hoàn toàn không có. Khi lái xe, tôi đã để ý đến phía sau, đảm bảo không có ai đuổi theo. Vợ tôi đâu? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”

Ngay sau đó, giọng nói của Lâm Thư Âm từ điện thoại truyền đến: “Vô Phong, anh đừng đến cứu em, bọn họ sẽ giết anh mất…”

Diệp Vô Phong chưa kịp nói chuyện với Lâm Thư Âm thì giọng nói của Lâm Thư Âm đã biến mất, ả bắt cóc lạnh lùng nói: “Diệp Vô Phong, mày đừng có giở trò. Năm phút sau, sẽ có một chiếc ca nô đến đón mày. Mày đưa Matsui Jiro lên ca nô trước, sau đó tao sẽ nói cụ thể cách trao đổi con tin.”

Diệp Vô Phong lúc này chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của ả ta: “Được. Tôi sẽ tuân theo sự sắp xếp của cô, nhưng tôi cũng cảnh cáo cô không được động vào vợ tôi, nếu không thì cô cứ chờ nhặt xác Matsui Jiro đi.”

Năm phút sau, một chiếc du thuyền màu xám bạc lặng lẽ lái tới, hai người trên thuyền dùng ống nhòm quan sát chỗ của Diệp Vô Phong một lúc, sau đó cho thuyền cập bờ.

“Mày là Diệp Vô Phong? Nếu muốn cứu vợ mày thì mau lên thuyền đi.”

Diệp Vô Phong xách Matsui Jiro lên thuyền, lập tức chiếc thuyền như một mũi tên bay khỏi cung, nhanh chóng lái về phía biển khơi.

Diệp Vô Phong phân tích phương hướng một chút, du thuyền không đi về phía đảo Đông Ngư. Bọn chúng tính đi đâu? Thư Âm đang ở đâu?

Du thuyền lái được khoảng một giờ, màn đêm cũng dần buông xuống, xung quanh là biển cả mênh mông, không thấy bóng dáng của một chiếc thuyền nào, huống chi là Lâm Thư Âm.

Diệp Vô Phong không nén được tức giận, hỏi: “Lâm Thư Âm đang ở đâu?”

Tên lái thuyền nói: “Mày cứ kiên nhẫn chờ đi. Đợi lát nữa sẽ gặp thôi.”

Diệp Vô Phong nghĩ thầm trong lòng: “Ả bắt cóc này quả thực quá xảo quyệt. Lúc ở trong bệnh viện, lại có thể thừa dịp mình không để ý mà dám bắt cóc Thư Âm ngay tại địa bàn của mình. Địa điểm  trao đổi con tin lại chọn ở đại dương mênh mông. Cảnh sát cho dù có dùng công nghệ theo dõi gì đi nữa, e rằng bây giờ đã mất dấu rồi.”

Diệp Vô Phong không hỏi nữa, mặc cho chiếc này thuyền này tiếp tục lái về phía biển rộng mênh mông.

Khoảng một giờ sau, phía trước xuất hiện một tàu chở hàng nặng mấy chục nghìn tấn, chiếc du thuyền dừng lại bên trái tàu chở hàng.

Ngay sau đó, một chiếc thang được thả xuống từ trên tàu chở hàng: “Diệp Vô Phong, đến trạm rồi. Mày lên trước đi. Giao anh Matsui cho bọn tao.”

Diệp Vô Phong hừ một tiếng nói: “Chưa được thấy vợ tôi thì tôi sẽ không giao người cho các người”

Tay Diệp Vô Phong xách Matsui Jiro, theo thang máy leo lên tàu chở hàng.

Lên mạn tàu, lập tức có hơn hai mươi tên cao to trang bị súng dài, súng ngắn bao vây anh.

Diệp Vô Phong không chút sợ hãi, hỏi: “Ai cầm đầu bọn mày?”

Một người phụ nữ mặc đồng phục lính đánh thuê màu đen đứng lên và nói: ” Tao cầm đầu ở đây! Mày có thể gọi tao là – 4 Cung Sơ Tuyết.”

Diệp Vô Phong sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Mấy người đến từ quốc đảo các người đặt tên cũng đặc biệt thật đấy, còn có cả ‘4 Cung Ra Máu’ nữa à. Được rồi, chị Ra Máu, người cô muốn tôi đã đem tới rồi đây, vợ tôi đâu? ”

4 Cung Sơ Tuyết nhìn Matsui Jiro, lạnh giọng nói: “Mày thả người trước đi.”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không. Không thấy vợ tôi, tôi sẽ không giao người ra.”

4 Cung Sơ Tuyết nói: “Diệp Vô Phong, gan mày lớn thật đấy. Tao đã không tin mày có thể đến đây. Nếu mày đã có gan như vậy, tao sẽ đáp ứng cho mày. Tụi mày đâu, đem con đàn bà kia lại đây.”

Ngay sau đó, Lâm Thư Âm được hai tên lính đánh thuê Hắc Điện lôi ra khỏi khoang thuyền, từ khi đặt chân lên con tàu này Lâm Thư Âm đã biết được lần này lành ít dữ nhiều. Mấy tên bắt cóc kia cực kỳ hung hãn, cơ hội sống sót của cô là rất mong manh. Mặc dù, những kẻ bắt cóc đã yêu cầu Diệp Vô Phong trao đổi con tin, Lâm Thư Âm đoán rằng Diệp Vô Phong hẳn là không làm được.

Trao đổi con tin một mình giữa biển cả mênh mông cũng tương tự như việc đâm đầu vào ngõ cụt. Hơn nữa, cảnh sát sẽ không đồng ý để Diệp Vô Phong mang Matsui Jiro đi.

Cô không ngờ rằng Diệp Vô Phong thực sự xuất hiện trên tàu với Matsui Jiro. Trong chốc lát, Lâm Thư Âm khóc thút thít: “Vô Phong? Anh thật sự đến rồi.”