Nghịch Tập Ở Rể

Chương 120




Chương 120: Công ty vận tải liên hợp

Bên cạnh Nhà họ Lâm có ATM tự động, Lâm Thi Mộng tra rất nhanh, cô ta lập tức hét lên: “Trời ạ, bên trong thật sự có 6666 triệu!”

Lâm Thi Mộng tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bà cụ: “Bà ơi, trong thẻ thật sự có 6666 triệu, thật hơn vàng.”

Bà cụ cũng trợn tròn mắt: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hẳn là thật sự có cậu chủ nhà giàu nhìn trúng mấy cô con gái chưa gả của nhà ta sao? Vậy mà lại gửi nhiều lễ như vậy, chưa chắc một nhà hào môn lớn của thành phố Tam Giang đã có quyền thế như vậy. Chẳng lẽ là nhà họ Bạch ở tỉnh lị? Thế nhưng Vân Bạch Phong chỉ có một đứa con gái, sẽ là cháu của ông ta nhìn chúng cô gái của nhà ta sao?”

Bà cụ lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp, dường như tất cả mọi người của Nhà họ Lâm đều có mặt, bà cụ nói chuyện kì lạ của ngày hôm nay ra, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.

“6660 triệu tiền mặt lễ hỏi sao? Còn có mười bộ tranh chữ của danh nhân, ít nhất giá tiền của mỗi bức họa cũng từ trăm tỷ trở lên. Làm cho người ta rung động nhất là tòa biệt thự ở núi Nhạn Tê.”

“Chẳng lẽ sẽ là căn biệt thự số chín vừa mới bán đấu giá sao? Biệt thự Số chín có diện tích lớn nhất, vị trí tốt nhất, nhất là còn có một bản Bugatti Veyron số lượng có hạn.”

“Mấu chốt là, ai là người đưa lễ hỏi chứ?”

Bà cụ nói: “Tôi đã phái người đến công ty hôn lễ hỏi qua rồi. Người phụ trách của bọn họ nói, đối phương không để lại tên họ. Chỉ nói đặt sính lễ trước, tháng sau sẽ đến cưới vợ.”

Lâm Kiến Ba dương dương đắc ý nói: “Bà nội. Theo con thấy, chắc chắn là cậu chủ giàu có nào đó nhìn trúng em gái Lâm Thi Mộng của con rồi.”

Tả Tiểu Thanh không phục nói: ” Lâm Kiến Ba, anh đừng dát vàng lên người nhà mình. Sao anh lại chắc chắn là lễ hỏi được đưa cho Lâm Thi Mộng?”

Lâm Kiến Ba cười lạnh nói: “Bác cả ơi. Cái này còn phải hỏi sao. Con gái của Nhà họ Lâm chúng ta có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lâm Tĩnh Di và Lâm Khả Nhi còn chưa tròn mười tám, khẳng định không phải các cô. Còn lại Lâm Thi Mộng và Lâm Giai Tuyền, điều kiện của em gái tôi tốt như vậy, sao lại không phải nó chứ?”

Lâm Giai Tuyền cũng có mặt, cô ta cũng là họ của Lâm Kiến Ba, đúng là nhan sắc không đẹp bằng Lâm Thi Mộng, có điều, Lâm Giai Tuyền vừa tốt nghiệp quản lý thạc sĩ ở đại học công thương Hoa Nam. Lâm Thi Mộng chẳng qua chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp.

Lâm Giai Tuyền cười lạnh nói: “Anh Kiến Ba, vì sao lễ hỏi lại không có khả năng tặng cho tôi chứ?”

Cha mẹ Lâm Giai Tuyền càng không phục: “Đúng vậy. Tốt xấu gì thì Giai Tuyền Nhà tôi cũng là thạc sĩ. Mặc dù kém hơn Lâm Thư m một chút, nhưng cũng vẫn mạnh hơn Lâm Thi Mộng chút nha?”

Mẹ của Lâm Thi Mộng là Tô Cẩm Tú nói: “Người có thể bỏ ra nhiều lễ hỏi như vậy, nhất định là nhà giàu cấp tỉnh. Nhất định người ta chọn con dẫu rất hà khắc. Dù Lâm Giai Tuyền là người đọc sách, cầm cái bằng thạc sĩ. Thế nhưng với chiều cao và khuôn mặt bột mì của nó thì nhà giàu nào sẽ để ý đến nó chứ?”

Mẹ Lâm Giai Tuyền cả giận: “Tô Cẩm Tú! Cô đừng có mắng người. Dù sao con gái tôi cũng là cháu gái cô, gặp mặt cũng sẽ chào một tiếng thím. Mặc dù khuôn mặt của Lâm Thi Mộng nhà cô xinh đẹp một chút, nhưng cũng chỉ là cái bình hoa, lúc thi tốt nghiệp trung học chỉ được hơn bốn trăm điểm. Chẳng lẽ bây giờ nhà giàu chỉ nhìn khuôn mặt sao? Cô thật quê mùa.”

Diệp Vô Phong xem hai nhà bọn họ cãi nhau thì âm thầm lắc đầu cười khổ, Lâm Thư m thấy vậy bèn hỏi: “Vô Phong, anh cười cái gì vậy?”

Diệp Vô Phong nói: “Cười hai nhà bọn họ giả dối, lại còn muốn tranh đến mày chết tao sống.”

Lâm Thư m hỏi: “Anh đoán người đưa lễ hỏi không có quan hệ với bọn họ sao?”

Diệp Vô Phong nói: “Anh đoán, chắc là vậy.”

Lâm Thư m nhíu mày: “Chẳng lẽ những cậu chủ hào môn kia, Nhìn trúng những cô gái mới lớn kia? Lâm Tĩnh Di 13 tuổi, Lâm Khả Nhi mới chín tuổi. Sao có thể chứ? Em không tin. Lần này tuyệt đối anh đoán không đúng.”

Diệp Vô Phong lại nói: “Anh cũng không có nói tặng lễ hỏi cho hai người họ. Anh cảm thấy, cũng có khả năng là em.”

Khuôn mặt Lâm Thư m đỏ lên, âm thầm đánh Diệp Vô Phong một cái thật mạnh: “Diệp Vô Phong, anh nói bậy cái gì thế. Em,… Em đã kết hôn rồi. Ai đưa lễ hỏi cho em chứ. Nếu như thật sự có người đưa tới, anh sẽ đồng ý sao?”

Lúc này, bà cụ mở miệng: “Các cô cậu đừng ầm ĩ nữa! Bây giờ còn chưa rõ ràng, cứ giằng co như vậy, hãy chờ đến khi mọi chuyện rõ ràng, dù sao cũng không liên quan đến các cô cậu, chẳng phải là để cho người ta cười mình sao?”

Cuối cùng Lâm Thi Mộng không giữ được bình tĩnh: “Bà nội. Con có một người bạn học thời đại học, điều kiện nhà anh ta tốt, chỉ có điều anh ta không phải tỉnh chúng ta. Bạn học kia vẫn còn đang theo đuổi con, còn nói sẽ mua tặng con xe và du thuyền sang trọng,. Có phải là anh ta làm hay không?”

Bà cụ nói: “Đến cùng có phải hay không, chẳng phải tự con đi hỏi một chút là rõ ràng sao. Chuyện ngày hôm nay dừng tại đây đi. Lễ hỏi kia, đều đã cho mấy người xem qua. Đến tột cùng người ta nhìn chúng vị nào của Nhà họ Lâm chúng ta, đến tháng sau sẽ rõ ràng. Bà lão đây sẽ giữ hộ mấy người. Tất cả giải tán đi.”

Trên đường về nhà, Tả Tiểu Thanh hâm mộ nói: “Vô Phong, con thấy chưa? Cũng không biết là ai lại có nhiều tiền như vậy. Lại đưa nhiều lễ hỏi như vậy. Chỉ mong anh ta không nhìn trúng Lâm Thi Mộng. Không phải, nếu sau này Lâm Kiến Ba có em rể như thế thì chẳng phải sẽ cưỡi lên cổ chúng ta sao?”

Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng, nói: “Mẹ. Mẹ cứ yên tâm đi. Đừng nói là lễ hỏi không phải đưa cho Lâm Thi mộng, cho dù là đưa cho Lâm Thi Mộng, em gái của anh ta có hào môn đến đâu thì anh ta cũng đừng mong có thể cưỡi được lên đầu chúng ta.”

Lâm Vĩnh Quân nói: “Vô Phong, đương nhiên là chúng ta tin tưởng con không nghi ngờ. Có điều, Lâm Kiến Ba luôn luôn muốn đối phó nhà chúng ta, chúng ta cũng nên đề phòng.”

Diệp Vô Phong nói: “Trong lòng con hiểu rõ ạ. Chắc chắn vào tháng sau sẽ rõ ràng.”

Ngày mai, Ông Bạch Vân Phong sẽ đích thân tới thành phố Tam Giang, có hai mục đích, thứ nhất, thời gian Thịnh Thế mở buổi triển lãm châu báu vào lễ quốc khánh chỉ còn một tuần lễ. Công việc bảo đảm an toàn cho triển lãm lần này do công ty bảo vệ Long Kiếm phụ trách, Bạch Vân Phong dẫn theo một đám đàn em tin cậy, muốn tới sớm làm quen với nơi tổ chức triển lãm châu báu.

Thứ hai là, Lâm Thư m không có kinh nghiệm quản lý đội thuyền, vì vậy thành tâm hợp tác với nhà họ Bạch, tập đoàn Lâm thị ra thuyền, còn nhà họ Bạch phụ trách nghiệp vụ, hai nhà chia bảy ba. Lúc công ty vận chuyển viễn dương mới thành lập, lúc đầu đám lão già của nhà họ Mạc đều muốn thay đổi. Lần này Bạch Vân Phong mang đến một đám người giỏi vận tải đường thuỷ, về sau nhóm người này sẽ gia nhập đội tàu.

Thủ tục của mười hai đầu thuyền lớn nhỏ đều đã trao đổi rõ ràng, trước mắt mười hai đầu thuyền đều buông neo ở bến tàu bên cạnh đảo Đông Ngư, trên đảo Đông Ngư đội tàu còn có một tòa ký túc xá ba tầng, cũng bị Diệp Vô Phong mạnh mẽ xử lý.

Ngày mai là lễ khai mạc thành lập công ty vận tải, đã tạm định là ở trong tòa ký túc xá bên.

Cắt băng nghi thức ở trên đảo là vì Bạch Vân Phong còn kế hoạch mở một khu du lịch lớn ở trên đảo. Ông ta trao đổi với Vô Phong, Diệp Vô Phong vui vẻ đồng ý. Thế là, Bạch Vân Phong lập tức bắt đầu triển khai, thu mua dốc núi hướng nam bộ trên đảo Đông Ngư.