Nghịch Tập Ở Rể

Chương 100




Chương 100: Mưa như trút nước

Diệp Vô Phong trượt xuống theo dây thừng. Bởi vì khởi động cầu thang bắt buộc phải bật công tắc điện, mà tiếng kêu của cầu thang lại quá lớn. Để tránh cho người ngoài nghi ngờ, Diệp Vô Phong không bật công tắc điện, chỉ buộc đèn pin lên cổ rồi xuống luôn.

Cái giếng khoan này thật sự rất sâu, đa phần phía trên là tự nhiên, còn phần bên dưới, hoàn toàn là do nhân công đào bới. Xem ra, đào cái quặng mỏ này, Tiết Bảo Sơn thật sự đã phí không ít sức lực.

Xuống được một đoạn rất dài, cuối cùng cũng đến đáy. Bên dưới này ấy thế mà lại có một động thiên khác, một sơn động diện tích tầm khoảng một nghìn mét vuông, Diệp Vô Phong dùng đèn pin chiếu sáng, đáy động toàn là nước, bốn phía toàn bộ là vách núi, không còn con đường nào khác. Có một bục làm việc, nối với cầu thang, tính toán một lúc, lên trên ít nhất cũng phải hai trăm mét.

“Thư Âm, em xem, phía trước là một cái thác nước, ra khỏi thác nước này, chắc là xuống được núi rồi.”

“Vô Phong, sắp mưa rồi, chúng ta đi nhanh thôi.” Lâm Thư Âm cảm thấy có vài hạt mưa rơi lên người mình.

Hai người bơi đến thác nước trước mặt, tìm được xe của mình, vừa lên xe, mưa lớn đã ào ào đổ xuống.

Trên núi tín hiệu không tốt, không thể thông báo cho Bạch Tinh Đồng, Diệp Vô Phong chỉ đành lái xe về nhà. Nhân lúc đêm tối che chở, hai người quay về nhà của Lục Tuyết Lan.

Lục Tuyết Lan sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy Diệp Vô Phong bình an quay về bèn thở dài một hơi, nghe Diệp Vô Phong kể lại cảnh ngộ nguy hiểm lần này, Lục Tuyết Lan nói: “Tôi đã nghi ngờ đám người ở mỏ đồng Hắc Phong Lĩnh có vấn đề từ lâu rồi. Chỉ là, một thân một mình, lại không có chứng cứ, không thể tố cáo bọn họ.”

Sau khi Lâm Thư Âm trúng độc, thân thể suy nhược, Diệp Vô Phong cho cô uống chút thuốc thanh độc giảm nhiệt, sau đó để cô đi ngủ trước.

Sau đó, Diệp Vô Phong gọi điện thoại cho Bạch Tinh Đồng, báo cho cô ta tình hình mỏ đồng Hắc Phong Lĩnh.

Bạch Tinh Đồng nói với Diệp Vô Phong: “Quan trọng là mưa quá to, với cả cũng không biết mưa kéo dài bao lâu. Nếu đội mưa vây bắt, có thể sẽ tăng thêm thương vong. Không thì như này, anh tiếp tục theo dõi động tĩnh trên núi, tôi lập tức thông báo cho Cục trưởng Thạch, mở hội nghị khẩn cấp, thảo luận phương án bắt giữ. Đợi hết mưa rồi, chúng ta thống nhất hành động.”

Đêm hôm nay, mưa lớn ào ào không dứt, buổi sáng ngày hôm sau, Lục Tuyết Lan nhận được một cuộc điện thoại, mặt mày biến sắc.

Diệp Vô Phong hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”

Lục Tuyết Lan nói: “Nền đường đến Hắc Phong Lĩnh, bị nước lũ làm sụp rồi. Vừa nãy, người mỏ đồng gọi điện thoại cho chính phủ xã, hy vọng chính phủ nhanh chóng sửa lại nền đường. Còn thông báo cho tôi phải nhanh chóng gửi lương thực và rau dưa lên trên núi, nếu không, người trên núi sẽ chết đói.”

Diệp Vô Phong nghe xong, trong lòng bất ngờ: “Sao cơ? Đường bị sụp rồi, thế nghĩa là không thể lên Hắc Phong Lĩnh được nữa? Còn bắt giữ cái gì nữa đây?” Dựa theo kinh nhiệm vài lần lên núi, Diệp Vô Phong biết, đến Hắc Phong Lĩnh chỉ có con đường duy nhất này thôi. Con đường ngầm đó xuống dưới thì dễ, lên trên thì lại không có khả năng.

Nếu như đường núi bị hủy, vậy có nghĩa là, kế hoạch bắt gọn của Bạch Tinh Đồng không thể tiến hành.

“Tình hình này tồi tệ quá rồi. Tiết Bảo Sơn nhất định đã cảnh giác rồi, nếu như nhân lúc mưa lớn di chuyển đi hoặc là tiêu hủy toàn bộ m4 túy, thủ phạm chính lại chạy trốn theo đường thủy, vậy thì phiền phức lắm. Nhất định phải lập tức thông báo cho Bạch Tinh Đồng.”

Thế là, Diệp Vô Phong lập tức gọi điện cho Bạch Tinh Đồng, nói nền đường trên núi đã bị sụp. Bạch Tinh Đồng nghe thấy tin tức này, vô cùng lo lắng. Nếu như mặt đường lên núi bị hủy đi, đồng nghĩa với việc đại bộ đội phe cảnh sát sẽ không thể tiến hành cưỡng chế vây bắt tiêu diệt.

Phái tiểu bộ đội lên, lại lo lắng tội phạm trên núi quá lợi hại, nhỡ đâu bị đối phương tiêu diệt, thế thì sẽ thành trò cười cho người trong nghề.

Diệp Vô Phong nói: “Đội trưởng Bạch, cô đừng lo lắng, tôi nghĩ cách mò lên núi trước, theo dõi hành động đám Tiết Bảo Sơn ngay tại chỗ. Tối nhất là trong ngoài phối hợp, một lượt tiêu diệt tên trùm buôn thuốc phiện này.”

Bạch Tinh Đồng lại sợ như vậy quá nguy hiểm, Diệp Vô Phong nói: “Không sao hết, tôi có cách.”

Bạch Tinh Đồng nói: “Vậy được rồi, Diệp Vô Phong, anh chú ý an toàn. Tốt nhất là âm thầm theo dõi đám Tiết Bảo Sơn. Bên tôi lập tức liên hệ với chính phủ thành phố và cục quản lí giao thông, tranh thủ sửa lại nền đường lên núi. Sau đó phát động tổng tiến công!”

Trong lòng Diệp Vô Phong tính toán làm sao để lên núi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cách nào được. Dù sao thì, mưa lớn như thế này, không có đường, nếu như tay không leo núi lại quá mạo hiểm.

Mãi đến buổi trưa, mưa vẫn không ngớt, Diệp Vô Phong rất sốt ruột.

Buổi trưa, cuối cùng mưa cũng ngớt bớt. Lục Tuyết Lan lại nhận được điện thoại Tiết Bảo Sơn, Tiết Bảo Sơn nói với Lục Tuyết Lan, lương thực trên núi không đủ ăn nữa rồi, sáng nay đã hết sạch lương thực. Buổi chiều hôm nay mà không sửa xong đường, lương thực không đưa lên được, trên dưới một trăm công nhân trên đó sẽ phải chịu đói. Tiết Bảo Sơn nâng giá cao lên gấp đôi, mong Lục Tuyết Lan nhanh chóng cung cấp lương thực, rau dưa, thịt lên núi.

Trong đầu Diệp Vô Phong lóe lên một ý nghĩ, “Gửi lương thực lên núi, đây lại là một cơ hội. Nếu như bản thân lẫn trong đội gửi lương thực, sau khi lên núi, nhân cơ hội trốn đi, thì có thể lặng lẽ ẩn núp, phối hợp với hành động bắt gọn của Bạch Tinh Đồng.”

Lục Tuyết Lan nói: “Cách này được đấy. Tôi vừa liên hệ với khoa quản lý giao thông của cục giao thông huyện, mưa lớn như thế này, đội giải cứu không đến được, phải đợi mưa dừng mới có thể đi. Tiết Bảo Sơn cũng quen biết tôi, mà lại còn điểm mặt gọi tên bảo tôi gửi lương thực lên, ông ta sẽ không nghi ngờ tôi đâu.”

Diệp Vô Phong vui vẻ nói: “Vừa hay thừa cơ đưa lương thực lên núi thì thím đưa tôi lên đó.”

Lục Tuyết Lan nói: “Vậy thì đợi mưa nhỏ đi chút. Tôi gửi lương thực lên núi cho họ.”

Lục Tuyết Lan thu xếp chuẩn bị lương thực, lại tìm bốn thôn dân thân thể cường kháng trong thôn làm khuân vác. Hai bao bột mì, hai bao rau dưa, một túi thịt lợn. Diệp Vô Phong cũng đảm đương một chân khuân vác trong đó. Mỗi một khuân vác được trả hai trăm tệ.

Túi bột mì được bọc bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp túi ni lông. Ngoài ra, bởi vì đường núi xuất hiện mặt cắt, Diệp Vô Phong bảo mọi người mang một số lượng lớn dây thừng, móc câu và các dụng cụ leo núi.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, buổi chiều ngày hôm đó Lục Tuyết Lan dẫn năm người lên đường, Diệp Vô Phong hóa trang thành dân công, bởi vì mặc áo mưa, anh lại trét thêm bùn lên mặt mình, đoán chừng người ngoài căn bản không nhận ra.

Lúc xuất phát, Lâm Thư Âm kéo tay Diệp Vô Phong lưu luyến không dời, dặn dò vài lần: “Vô Phong, đám cướp trên núi tên nào cũng có súng, anh nhất định phải cẩn thận.”

“Thư Âm, em yên tâm là được. Yên tâm dưỡng thương ở nhà thím Lan đi. Đợi tin của anh.”

Diệp Vô Phong phụ trách khuân cải trắng, anh thuận tay mang thêm một túi bao tải nhỏ.

Mặc dù mưa đã ngớt đi, nhưng vẫn tí tí tách tách rơi xuông, một hàng người đội mưa, tiến lên trên núi. Đi được tầm khoảng nửa tiếng, đã đến trước con đường bị nước lũ làm sụp.

Đây là con đường duy nhất lên núi, vì bị lũ bất ngờ ập đến, mặt cắt dường như hình thành một hang động, hai bên cách tầm khoảng hai mươi mét, đáng sợ hơn nữa là đường sông lúc này toàn là bùn lầy, căn bản nhìn không rõ đáy sâu bao nhiêu, nếu như mạo hiểm đi qua, rất có thể sẽ bị nước lũ cuốn đi.

Diệp Vô Phong và Lục Tuyết Lan nhìn tình hình nguy hiểm trước mắt, tất cả đều bất giác cau mày, Lục Tuyết Lan nói: “Vô Phong, nguy hiểm như này, chúng ta làm sao qua được đây.”