Nghịch Lữ Lai Quy

Nghịch Lữ Lai Quy - Quyển 4 Chương 48: Trường An




Cái lần Mạc Thông bị Địch Hải Đông lôi ra mài dao vừa may gặp được An Tiệp đi du lịch trở về, ở đúng thời điểm gặp được đúng người, xác suất này kì thực không khác gì mua xổ số trúng năm trăm vạn. Dù sao thì An Tiệp không may mắn đến thế.

Cơ mà vận khí của y cũng không đến nỗi quá tệ.

Mạc Cẩn kêu gào một hồi rồi ra sức lau sạch nước mắt không kìm chế nổi ầng ậng chảy ra. Ngay trong lúc tầm mắt rõ ràng trở lại, nó đã nhìn thấy An Tiệp hôn mê bất tỉnh. Một cánh tay mềm nhũn của An Tiệp đặt trên miệng vết thương, máu tươi ứa ra qua kẽ tay y, trên quần áo, trên salon đều đã bị nhuộm đỏ, sắc mặt của y từ tái nhợt lúc bình thường đã biến thành trắng xanh, nếu cứ để như thế thì tin chắc là sau này sẽ biến thành một bóng ma mặt xanh nanh vàng chuyên nghề đòi mạng.

Mình…làm cái gì thế này? Mạc Cẩn há miệng hớp lấy hớp để như thiếu dưỡng khí, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí khiến đầu nó đau như búa bổ, nó cực khoan thai cực thong thả cúi đầu xuống, trông thấy hai tay mình dính đầy máu đỏ.

Nó trừng lớn mắt, ra sức lắc đầu: “Không……”

“Không, không phải tôi……” Mạc Cẩn nghẹn ngào, ngũ quan vặn vẹo như muốn khóc mà không khóc được, nó dùng sức lau lau hai tay lên người,“Không phải, không phải tôi….”

Lúc này cánh cửa không cài chốt bị người ta dùng lực đẩy bật ra, Mạc Du vội vã chạy vào, trong giọng nói còn mang heo tiếng sụt sịt: “Làm sao thế? Em nghe thấy…… A!” Nó nhìn thấy An Tiệp ở trên salon thì sợ đến mức hét toáng lên, lùi mạnh về sau một bước dài, cái lưng đập vào ván cửa. Mạc Du che miệng, khó tin nhìn chằm chằm An Tiệp, sau đó ánh mắt chấn kinh chuyển sang Mạc Cẩn. Cô bé bình thường luôn ăn nói nhỏ nhẹ thoắt cái thay đổi ngữ điệu,“Mạc Cẩn!”

Mạc Cẩn dường như bị tiếng gọi bén nhọn của con bé dọa sợ, vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, biểu cảm cơ hồ trống rỗng: “Chị không biết…chị……”

“Chị cái của khỉ, tránh ra!” Mạc Du ra sức đẩy nó sang bên cạnh, nhanh chóng nhấc điện thoại cố định trong phòng khách, hai tay cố giữ tai nghe gọi xe cấp cứu, sau đó cực độ ngắn gọn thông báo rõ địa chỉ và tình huống sự việc. Hành động của Mạc Du vượt xa người thường, nó cố chống đỡ hai cái chân đang co rút, cả người mềm như bún, tri giác đều tê liệt. Năm đó khi phải đối mặt toàn bộ tân sinh để phát biểu cũng chưa thấy khẩn trương đến thế.

Nó không ngừng cố gắng ổn định tinh thần của chính mình. Bây giờ trong phòng chỉ có một mình nó miễn cưỡng có thể coi là người bình thường, nếu như làm sai cái gì thì anh An Tiệp nhất định sẽ chết, Tiểu Cẩn…… Tiểu Cẩn chính là hung thủ giết người.

Mạc Du nói xong, cảm thấy ống nghe bằng đồng trên tay nặng nề đến mức không cầm nổi. Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo nó, nó trừng mắt buông điện thoại, trong đầu trống rỗng, sau đó lại nhấc máy lên, cơ hồ là dựa theo bản năng mà ấn một dãy số. Đầu dây bên kia vừa nhận điện mới alo một tiếng, bộ CPU siêu xử lý của Mạc Du cuối cùng cũng báo hỏng, nó khóc òa lên: “Anh…anh…anh mau về nhà đi…Anh……”

Có người nói đây gọi là mạng lớn, cũng có người bảo là Địa Phủ đồng loạt tiêu cực trốn việc, cũng có kẻ nói cái này chính là định luật nhân vật chính. Trong hoàn cảnh bên cạnh chỉ có hai thiếu nữ chưa thành niên, hơn nữa xuất phát từ nhiều nguyên nhân mà trạng thái tinh thần không ổn định, An Tiệp cư nhiên chờ được xe cứu thương mang theo tiếng kêu “Tử tử ~” lao đến, cư nhiên bị cắm ống thở oxi đẩy vào phòng cấp cứu, cư nhiên một lần nữa sống lại rất chi là vô nghĩa.

Đương nhiên, nếu không vô nghĩa thì đã chẳng có chuyện mà kể. An Tiệp tỉnh lại trong mùi thuốc sát trùng quen thuộc, sau đó trợn mắt, dùng tầm nhìn mơ hồ thấy một mảng trắng toát, y cảm khái một chút, trong lòng dấy lên cảm giác dở khóc dở cười.

An Tiệp cố gắng bỏ qua chỗ khó chịu trên người, thử động động xem toàn thân trên dưới còn mấy khối cơ bắp thuộc tầm điều khiển, bên cạnh lập tức có cánh tay duỗi ra đè y lại, lực đạo không nặng nhưng lại mang theo cường ngạnh không cho phản kháng: “Đừng lộn xộn, tôi đi gọi bác sĩ.”

Mạc Thông? An Tiệp chậm rãi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, trên khuôn mặt của thanh niên kia hiện rõ vẻ mệt mỏi, tiếng nói rất trầm dường như còn suy yếu hơn cả bệnh nhân như y. Khi cậu ta đứng lên, tấm lưng hơi cong xuống, trên cằm còn lún phún mấy sợi râu.

Chỉ chốc lát sau bác sĩ đã vào tra tấn từ đầu đến chân An Tiệp một lượt. Nói thực ra An Tiệp từ trong tiềm thức rất sợ cái lũ lang sói áo trắng này, sợ cả mùi thuốc sát trùng, khó khăn lắm mới qua được vụ kiểm tra theo thông lệ ấy. Mạc Thông yên lặng kê một cái ghế ngồi cạnh giường, chú mục vào cái gối ngẩn người, không biết đang nghĩ đến cái gì.

An Tiệp chuẩn bị một hồi rồi nhẹ nhàng cắt đứt quá trình tự hỏi nhân sinh của cậu ta, y hỏi vấn đề mình quan tâm nhất hiện tại: “Tiểu Cẩn đâu?”

Đường nhìn của Mạc Thông có chút đờ đẫn, chậm chạp hơn bình thường rất nhiều. Cậu ta nghe thấy câu này thì chấn động, bởi vì cậu chú ý tới An Tiệp xưng hô là “Tiểu Cẩn” chứ không phải là “Mạc Cẩn”. An Tiệp tuyệt đối không phải là kiểu người thánh mẫu, có lẽ vì tuổi tác và từng trải mà y không so đo với một số người, thế nhưng tuyệt không bao gồm kẻ vừa mới đâm y một dao.

“Anh……” Mạc Thông đột nhiên im lặng, hắng giọng một cái, giọng nói kia nghe khô khốc như thể cổ họng bị xé rách. Cậu ta nhìn An Tiệp, trong ánh mắt có muôn vạn thứ vô cùng phức tạp người ta không hiểu nổi, phối hợp cùng khuôn mặt dễ coi tựa hồ không áp chế nổi cảm giác yếu đuối. An Tiệp nghĩ, có lẽ là mình gặp ảo giác, có lẽ cậu ta chỉ đang lo lắng cho em gái mình.

Mạc Thông thấp giọng nói: “Sau khi bệnh viện nhìn thấy vết thương của anh thì báo cảnh sát, tôi đã tìm người tạm thời áp chuyện này xuống, Tiểu Cẩn bị tôi nhốt trong nhà, Tiểu Du trông chừng nó…Đợi khi anh hồi phục một chút, có lẽ cảnh sát sẽ tìm anh…anh…anh……” Cậu ta cắn chặt răng, cuối cùng không nói được nữa.

An Tiệp lắc đầu với biên độ rất nhỏ, y hiện tại nói chuyện rất mất sức, chỉ khẽ nói một dãy số: “Nhớ kỹ chưa? Cậu gọi cho hắn, bảo hắn đến đây một chuyến.”

Mạc Thông có chút không hiểu chuyện gì xảy ra.

An Tiệp nhắm mắt lại, thanh âm nhỏ đến mức Mạc Thông phải ghé sát vào mới nghe được: “Đó là một bác sĩ tâm lý, cậu gọi hắn đến xem Tiểu Cẩn…… trạng thái tinh thần của con bé có chút vấn đề.”

“Cái gì?!”

Quan tâm quá sẽ loạn cho nên mới có chuyện ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê đây mà, An Tiệp thở dài, trong đầu đứa nhỏ này không khéo bây giờ chỉ còn toàn tương hồ thôi mất, y đành phải hữu khí vô lực nói: “Bác sĩ nói thế nào cậu cũng biết phải không? Nói thật lần này tôi cứ tưởng mình phải đi gặp Diêm vương rồi cơ. Em gái bảo bối của cậu là loại hàng nào chẳng lẽ cậu còn không rõ? Cho dù thật sự là tôi giết ba cậu đi chăng nữa……” An Tiệp nói đến thì cong cong khóe miệng mỉm cười, còn cố ý kéo dài thanh âm, hơi hơi mở to mắt thoáng nhìn thân thể cứng đờ của Mạc Thông, cuối cùng mới chịu nói nốt,“Người biết cầm dao đâm tôi thì không thể là Tiểu Cẩn, tôi cảm thấy con bé có khả năng vác hẳn cái búa sang phang tôi kia…chứ không phải đâm một dao chuyên nghiệp như thế.”

Mạc Thông nhíu mày.

An Tiệp nói tiếp: “Lại nói đến ba cậu, tuy là thanh danh của tôi hồi trẻ không tốt lắm, cơ mà cũng không phải là biến thái cuồng sát. Tôi không động thủ với người vô dụng, cậu yên tâm.” Khi y thuận miệng nói ba chữ “Cậu yên tâm” thì trong lòng nảy ra nghi hoặc, không hiểu sao câu này từ trong miệng mình phun ra nghe giống an ủi thế không biết.

Mạc Thông nặng nề dựa trên lưng ghế, không tiếng động thở ra một hơi thật dài. Khi lại mở mắt ra, An Tiệp kinh ngạc phát hiện trên khuôn mặt của người trẻ tuổi này có thêm cái gì đó trước đây chưa từng thấy, một loại kiên định mà tỉnh táo, thậm chí là quả cảm___Khiến cho cậu ta…hắn…càng giống một người đàn ông, chứ không phải một thiếu niên hận đời thích đùa với cuộc sống nữa.

Y có chút hiếu kì, không biết là cái gì làm cho đứa nhỏ này thay đổi đến vậy.

Mạc Thông cẩn thận quan sát tốc độ truyền dịch, sau đó dùng động tác cực kì tự nhiên dém chăn cho y. Bàn tay thon dài mà không hề gầy yếu lướt nhẹ qua lọn tóc của An Tiệp, hắn nói: “Anh đừng nói nữa, ngủ đi, chuyện còn lại để tôi làm.”

Mạc Thông cười cười, cầm điện thoại xoay người đi ra ngoài. Trong không khí không hiểu có thành phần quỷ quái gì, An Tiệp đột nhiên cảm giác được một thứ ấm áp khiến người ta mỏi mệt. Trải qua biết bao nhiêu việc như vậy, rốt cuộc y cũng được thấy Mạc Thông trưởng thành, chứng kiến hắn gánh vác gia đình, gánh vác trách nhiệm, từ lúc ban đầu luôn làm cho người ta thất vọng đến lạnh lòng, giờ đã có thể khiến y an tâm rồi.

An Tiệp nhắm mắt lại, trên người khó chịu nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Y nghĩ, thì ra đây là cảm giác khi nhìn đứa trẻ từng bước lớn lên sao, trách không được người ta nói, làm cha mẹ là một chuyện rất rất hạnh phúc.

——————————————–

Chuyện kế tiếp rất chi là xoắn xuýt. Cảnh sát cực kì hoài nghi lời khai “Bị thương vì đánh nhau với kẻ cướp trong bóng tối” của An Tiệp, cơ mà dựa vào kinh nghiệm vô số lần đấu trí đấu dũng với cảnh sát của lão già mất nết này, cuối cùng chả ai hỏi được cái gì từ y nữa.

Sau khi Mạc Thông gọi vào số điện thoại An Tiệp cho và lịch sự báo cáo tình huống, ngay chiều hôm ấy đã đón được một người đàn ông trẻ tuổi tay kéo rương hành lý khổng lồ. Người này chỉ hai bảy hai tám tuổi, tự giới thiệu anh ta tên là Tống Trường An. Tống Trường An đeo một cặp kính không gọng, tuy sắc mặt không khỏe nhưng tướng mạo không hề xấu, chính là không hiểu vì sao lại làm cho người ta liên tưởng đến cụm từ “nhã nhặn bại hoại”. Anh ta nói không nhiều lắm, chỉ đơn giản là nắm bắt tình huống một chút rồi cầm chìa khóa đến nhà Mạc Thông.

Một người mà An Tiệp nghĩ đến đầu tiên trong tình huống nguy cấp, theo lý trí hay tình cảm Mạc Thông đều hết sức coi trọng. Thế nhưng hắn vẫn lắm miệng hỏi một câu ngay khi Tống Trường An đang vội vàng muốn chạy tới nhà mình: “Vết thương của y cực kì nghiêm trọng, anh không xem qua một chút sao?”

Tống Trường An quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên hai mắt kính dường như lóe lên ánh sáng lạnh: “An Tiệp?” Khi anh ta phun ra hai chữ này nghe cứ như là An Tiệp giết cha đoạt vợ anh ta vậy,“Chẳng phải cậu nói y trúng một dao sao? Ông đây là bác sĩ tâm lý có chữa được quái đâu, cha đó sống hay chết liên quan thì liên quan cái khỉ gì đến tôi hả?”

Chỉ một câu làm cho Mạc Thông tí nữa thì sặc chết___cái đồ ngạo kiều mặt xanh này!

———————————————

No.16 đeo kính đen đẩy một chiếc xe lăn chầm chậm đi trong công viên. Trời vừa tảng sáng, thời gian này trong công viên có rất ít người, mà ngay cả các cụ luyện quyền sớm cũng chưa thấy mấy ai. Người ngồi trên xe lăn toàn thân bọc kín trong áo choàng xám, có thể nhìn ra được lão rất gầy, lưng hơi cong xuống, khuôn mặt che trong mũ trùm cực đại.

No.16 hạ thấp giọng nói:“Đã hơn nửa tháng, vị Ẩm Hồ ca ca kia của ngài vẫn còn đang ở trong bệnh viện, nghe nói một dao của con bé đó thiếu chút nữa lấy mạng y rồi.” Gã cười cười,“R, ngài nói An Ẩm Hồ rốt cuộc người thế nào vậy? Khi y đe dọa No.15 là thật hay giả? Sao mà vô dụng thế?”

“An Ẩm Hồ? Móng vuốt của An Ẩm Hồ bị Thôi Mộc Liên mài mòn một nửa, lại bị Hà Cảnh Minh bẻ gãy nốt một nửa, giờ đây đã không còn lại cái gì…… No.15 quá non tay mới bị y dọa sợ,” người ngồi trên xe lăn nói từng chữ vô cùng thong thả, giọng nói của lão khó nghe dị thường, như là tiếng hai thanh kim loại nghiến vào nhau,“Ta đây trở lại là vì muốn tốt cho y, buộc y tìm lại nanh vuốt của mình, An Ẩm Hồ sao có thể trở thành một người bình thường như thế được?”