Bữa trưa đã được dì Vương cẩn thận chuẩn bị, trong đó có rất nhiều món Giang Tự Châu thích, sau khi được tháo băng, bác sĩ nói cậu có thể từ từ trở lại chế độ ăn uống bình thường, chỉ cần không ăn cay và không ăn quá nhiều là được.
Giang Tự Châu ngồi bên cạnh Phó Thừa, đang ăn thì có cái gì đó cọ cọ vào chân cậu, cúi đầu thì mới nhìn thấy hóa ra là Giang Tiểu Viên nãy giờ vẫn ở trên lầu hai không chịu xuống.
Sau khi Giang Tự Châu bị thương phải nhập viện, cậu lo Giang Tiểu Viên ở nhà một mình không có ai chăm sóc, nên đã nhờ dì Vương đến nhà đưa nó về biệt thự chính của nhà họ Giang, cứ tưởng rằng sau khoảng thời gian dài không gặp nhau thì nhóc mèo này sẽ quấn lấy cậu, ai mà ngờ nó vẫn kiêu ngạo ở mãi trên lầu không chịu xuống.
"Để anh xem thử dạo này cưng có mập lên không?" Giang Tự Châu cúi người ôm Giang Tiểu Viên vào lòng, không ngờ mèo ta kiêu ngạo meo một tiếng rồi nhảy khỏi vòng tay cậu, đung đưa cái đuôi lớn quay đi.
Dì Vương mỉm cười bưng món ăn cuối cùng lên bàn, cười nói: "Tức giận rồi, ai bảo tới bây giờ cháu mới về thăm nó."
Dì Vương đã làm việc ở nhà họ Giang mấy chục năm, dì cũng giống như người thân trong gia đình, ngồi xuống dùng bữa với mọi người rất vui vẻ.
Trên bàn đều là các món cậu yêu thích nên Giang Tự Châu ăn nhiều hơn bình thường một chút. Ăn trưa xong, cậu thấy Giang Tiểu Viên nằm cuộn tròn trên thảm thì khoanh chân ngồi xuống bên cạnh chơi đùa với nó.
Phó Thừa cởi áo khoác, bên trong anh mặc áo len cashmere cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc với Giang Tự Châu. Anh xắn tay áo giúp dì Vương bưng đĩa vào bếp.
Dì Vương quay người, suýt chút nữa là đã đụng phải Phó Thừa, dì nói "aiya" một tiếng rồi vội vàng lấy đĩa từ tay anh: "Cháu mau ra ngoài đi, để đó dì làm cho!"
Phó Thừa nở nụ cười nhẹ, anh đứng sau lưng dì Vương, lễ phép nói: "Tự Châu thường nói rất thích ăn các món dì nấu, hôm nay cháu thấy em ấy ăn món đậu phụ nhồi khá nhiều, khi nào rảnh thì dì dạy cho cháu làm với ạ."
Vừa rồi trong lúc ăn cơm mọi người đều có thể nhìn thấy rõ sự chăm sóc tỉ mỉ của Phó Thừa dành cho Giang Tự Châu, đừng nói là dì Vương, ngay cả khuôn mặt bình thường không chút biểu cảm của Giang Uyên cũng nở nụ cười hiếm hoi, có thể thấy rằng ông cũng rất hài lòng Phó Thừa.
Dì Vương liếc nhìn Giang Tự Châu đang dựa vào ghế sô pha, cuối cùng cậu cũng dỗ được Giang Tiểu Viên nằm trong lòng mình để chơi đùa với nó, dì đưa tay đóng cửa kính phòng bếp lại.
"Đội trưởng Phó này, hôm nay Tiểu Châu nói là cháu biết Văn Văn à?" Giang Uyên ăn xong thì đã lên lầu nghỉ ngơi, dì Vương cũng không sợ bị ông nghe thấy.
Phó Thừa không ngờ dì Vương lại nhắc tới chuyện này, anh thành thật gật đầu: "Cháu và An Văn vô tình quen biết thôi ạ."
Dì Vương hiểu rõ tại sao lại có sự vô tình đó, bà thở dài và nghiêm túc nói: "Đội trưởng Phó, cảm ơn cháu rất nhiều. Dì thấy Tiểu Châu rất ỷ lại vào cháu, dì chưa bao giờ thấy thằng bé thích ai nhiều đến vậy."
"Dì cứ gọi cháu là Phó Thừa đi ạ." Phó Thừa dịu dàng nói: "Tự Châu rất tốt, rất đáng trân trọng, cháu sẽ đối xử với em ấy thật tốt."
Làm việc ở lằn ranh sinh tử giữa những ngọn lửa tàn khốc, Phó Thừa trông lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng khi nói về Giang Tự Châu, giọng điệu của anh lại nhẹ nhàng đến mức khó có ai không thấy cảm động.
Ánh mắt dì Vương dịu lại, dì trìu mến nhìn Phó Thừa: "Dù là vì Văn Văn hay Tiểu Châu thì cũng cảm ơn cháu, lần sau cháu đến đây thì báo với dì một tiếng, dì sẽ dạy cháu cách làm đậu phụ nhồi."
Lúc Phó Thừa ra khỏi phòng bếp, Giang Tự Châu vẫn đang ôm Giang Tiểu Viên ngồi trên thảm, cậu dùng tay gãi gãi cằm khiến Giang Tiểu Viên kêu hừ hừ, tất nhiên là nó rất thoải mái rồi, nó nheo nheo mắt, một người một mèo trông thật bình yên.
Phó Thừa đi tới, ngồi ở trên sofa bên cạnh Giang Tự Châu, thấp giọng hỏi: "Có muốn mang nó về không?"
Giang Tiểu Hầu vẫn ở lì tại đội cứu hỏa không chịu về, nếu cậu mang Giang Tiểu Viên về thì cũng không cần lo lắng nhóc mèo này sẽ tức giận.
Giang Tự Châu lắc đầu: "Chuyện này để tính sau đi."
Sau khi ngồi một lúc, hai người đứng dậy rời đi, trước khi đi, Giang Tự Châu quay lại vài đoạn video của Giang Tiểu Viên, khi lên xe thì cậu bật lên xem lại từng cái một.
"Thích đến vậy mà sao không mang nó về?" Phó Thừa vừa lái xe vừa hỏi: "Đặt khung leo trèo cho mèo trong phòng khách cũng được."
Giang Tự Châu uể oải duỗi người, hệt như Giang Tiểu Viên lúc nãy, cậu khóa màn hình rồi quay sang nhìn anh: "Ngày mai em đi làm lại rồi, nếu không thì Tiểu Mễ sẽ yêu cầu tăng lương mất."
Phó Thừa vốn không muốn Giang Tự Châu đi làm lại sớm như vậy nhưng ngày mốt anh đã phải trở về đội, để Giang Tự Châu ở nhà một mình cũng sợ cậu buồn chán.
"Năm nay Tết đến sớm, làng đại học dự kiến sẽ kết thúc kỳ thi trong tuần này và cho học sinh nghỉ đông. Đến kỳ nghỉ đông thì kinh doanh cũng không khả quan lắm nên em sẽ tạm đóng cửa quán cà phê."
Giang Tự Châu ôm trán nói: "Đợi đóng cửa nghỉ đông thì em sẽ đi thị trấn An Phong."
Gần làng đại học không có quá nhiều tòa nhà văn phòng nên cứ mỗi dịp nghỉ đông hoặc nghỉ hè thì việc kinh doanh ở "Ngã Rẽ" lại giảm đi rất nhiều, quán cà phê do Giang Tự Châu sở hữu nên không gặp vấn đề về tiền thuê nhà, ông chủ Giang luôn sắp xếp lịch hoạt động của quán cà phê theo các kỳ nghỉ lớn trong năm của sinh viên.
Trời trở lạnh, đồ dùng mùa đông mà Giang Tự Châu đặt mua vẫn chưa được giao đến cô nhi viện. Những năm trước, mỗi dịp nghỉ lễ, cậu đều đến cô nhi viện ở cùng bọn trẻ một thời gian rồi mới quay về.
Phó Thừa im lặng một lát rồi nói: "Cứ đi đi, có gì anh sẽ xin nghỉ phép để đến đó gặp em, nhưng mỗi ngày em đều phải nhắn tin cho anh, anh gọi điện thoại thì phải trả lời ngay đấy."
Xe dừng ở bãi đỗ xe, Phó Thừa tắt máy, anh đưa tay cởi dây toàn thì bị Giang Tự Châu nắm lại.
"Hóa ra đội trưởng Phó đang theo dõi em à?" Giang Tự Châu bĩu môi.
Vẻ mặt Phó Thừa hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Vương Xuyên tự sát rồi."
Trên mặt Giang Tự Châu thoáng hiện lên sự trống rỗng.
Phó Thừa thở dài: "Vương Kỳ thì mất liên lạc, em ở thị trấn An Phong phải cẩn thận, không biết cậu ta có chạy tới đó hay không, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh, biết chưa?"
"Cậu ta sẽ không gây rắc rối cho em đâu." Giang Tự Châu lắc đầu.
"Cẩn thận vẫn hơn." Phó Thừa nói được một nửa thì dừng lại, anh thật sự không thể chịu nổi được nếu Giang Tự Châu lại bị thương lần nữa.
Nghe tin Tiêu Cương đã tỉnh lại, không khí trong cả đội cứu hỏa rất vui vẻ, bình thường công việc rất nhiều, hạn chế nghỉ phép, vì thế cuối tuần có khá nhiều người xin nghỉ phép.
Chủ nhật Phó Thừa phải trở lại đội, tối thứ bảy, Giang Tự Châu cũng không có việc gì bận nên hai người lái xe đến bệnh viện.
Mấy ngày nay Tiêu Cương đã có thể ngồi dậy một chút, suốt ngày đều có đồng đội đến thăm hỏi. Triệu Lâm vừa cho anh ta ăn một chút, đang định đỡ người nằm xuống nghỉ ngơi thì Phó Thừa và Giang Tự Châu đến thăm.
Tiêu Cương yếu ớt mỉm cười với Phó Thừa và Giang Tự Châu, Phó Thừa đem quà trong tay giao cho Triệu Lâm, anh đi vòng qua giường nhìn vết thương được băng bó khắp người Tiêu Cương.
"Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"
Tiêu Cương vẫn còn rất yếu: "Đỡ hơn rồi, may mà vẫn giữ được cái mạng."
"Đừng nói bậy." Triệu Lâm quay người trừng mắt nhìn anh ta.
Giang Tự Châu mỉm cười nhìn Tiêu Cương, cậu nói đùa: "Xem ra đội trưởng Tiêu đang hồi phục khá tốt, đủ sức để cho đội trưởng Triệu đánh mắng rồi."
Hai người vừa mới xác nhận quan hệ, vẫn chưa kịp nói cho mọi người biết, Triệu Lâm còn hơi ngượng ngùng, cậu ta không biết nên nói thế nào, chỉ có thể né tránh ánh mắt của Tiêu Cương: "Bình thường đã thế rồi."
Giang Tự Châu "Ồ" lên một tiếng, ẩn ý nói: "Vậy là do bình thường tôi không nhìn thấy rồi."
Triệu Lâm đột nhiên đỏ mặt, cậu ta vừa định nói thì lại nghe Giang Tự Châu nói tiếp: "Nghe Tiểu Mễ nói, lần trước khi đến đây đã nhìn thấy..."
"Khụ khụ khụ!" Triệu Lâm ho khan hai tiếng, lập tức nhớ tới đoạn video An Tiểu Mễ gửi cho mình trước đó.
Tiêu Cương khó hiểu nhìn Giang Tự Châu, không biết cậu và Triệu Lâm đang nói cái gì.
"À, đội trưởng Phó, Tết sắp đến rồi. Anh đã sắp xếp chương trình cho năm nay chưa?"
Triệu Lâm bỗng nhiên đổi chủ đề.
Phó Thừa nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu ta, không nói đùa nữa: "Chương trình đã xong rồi, hai ngày nữa đội trưởng Đoàn sẽ sắp xếp thời gian cho mọi người tập luyện, sao thế, cậu có ý tưởng gì à?"
Triệu Lâm là người hoạt bát vui vẻ nhất đội, hàng năm cậu ta đều chuẩn bị chương trình đặc biệt cho tiệc mừng năm mới trong đội. Năm nay tâm trạng cậu ta không tốt nên không thể tập trung được, dù không lên ý tưởng chương trình nhưng cậu ta vẫn sẵn sàng làm một khán giả nhiệt tình.
Thấy sức khỏe của Tiêu Cương vẫn còn yếu, hai người cũng không ở lại lâu, Phó Thừa hỏi bác sĩ điều trị về tình trạng của Tiêu Cương rồi cùng Giang Tự Châu rời khỏi bệnh viện.
"Đội cứu hỏa các anh còn có chuyện tổ chức tiệc mừng năm mới nữa sao?" Nhiệt độ ban đêm xuống thấp, Giang Tự Châu đút hai tay vào túi áo khoác ngoài của Phó Thừa.
"Mỗi năm đều có, mọi người đều bận rộn cả năm trời, vì vậy chỉ có dịp cuối năm mới có thời gian để thư giãn và nghỉ ngơi." Phó Thừa giải thích: "Sang năm mới, bọn anh lại phải chuẩn bị làm nhiệm vụ an ninh ở Lễ hội mùa xuân, thậm chí còn bận hơn nữa."
Phó Thừa đã có rất nhiều mùa Tết không được nghỉ phép, những năm trước, ông Phó đều ở viện dưỡng lão để đón Tết, ông rất hiểu cho công việc của anh, nhưng năm nay có Giang Tự Châu, anh muốn đón Tết cùng Giang Tự Châu.
Một tuần sau, khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, quán cà phê "Ngã Rẽ" chính thức tạm nghỉ, An Tiểu Mễ cầm trên tay phong bì dày màu đỏ của Giang Tự Châu, xúc động nói: "Anh Châu, anh có biết là chúng ta đóng cửa đúng thời gian thế này trên weibo năm nào cũng có rất nhiều lời than thở không?"
Giang Tự Châu trước giờ đều không để ý weibo của "Ngã Rẽ" lắm, cậu mặc áo khoác vào: "Không biết, làm sao lại than thở?"
"Em nghĩ là do ghen tị đó." An Tiểu Mễ cười khúc khích: "Dù có chong đèn lên đi tìm thì cũng khó có thể gặp được một ông chủ chu đáo như anh, à đúng rồi, hôm nay anh Châu đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?"
Trong thời tiết như thế này, gần như ai ra ngoài cũng mặc áo khoác, Giang Tự Châu sợ lạnh nhưng chỉ mặc một cái áo khoác cashmere màu đen, An Tiểu Mễ thở dài nói: "Đáng tiếc là đội trưởng Phó không đến đây, bỏ lỡ cảnh đẹp ý vui rồi."
Giang Tự Châu quàng khăn lên, không thèm để ý đến lời trêu chọc của An Tiểu Mễ: "Phó Thừa mời anh đến dự tiệc mừng năm mới của đội."
"Ồ ~ " An Tiểu Mễ nháy mắt muốn hóng chuyện: "Chẳng trách lại như vậy, anh Châu mau đi đi! Em có thể đảm bảo rằng anh sẽ là người đẹp trai nhất ở đó! Hãy để cho mọi người biết thế nào gọi là xứng đôi vừa lứa!"
Tâm trạng của Giang Tự Châu rất tốt, cũng không phản bác lại lời của An Tiểu Mễ, cậu dặn dò cô nàng nhớ khóa cửa rồi đi về phía đội cứu hỏa.