Nghịch Hỏa

Chương 62: Tuyết lở




Đoàn Thính Vãn bị phản ứng lạnh nhạt của Giang Tự Châu làm cho nghẹn họng, cô không nói gì cả, chỉ cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng cậu một lúc. Giang Tự Châu rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng lúc này cậu không thể giấu được sự khó chịu trong trái tim mình.

"Anh không tò mò vì sao tôi lại tới đây sao?" Đoàn Thính Vãn hỏi.

Nhiệt độ trong xe cũng không cao hơn bên ngoài bao nhiêu, Giang Tự Châu hơi mất kiên nhẫn, cậu dời mắt khỏi cửa sổ, quay đầu nhìn Đoàn Thính Vãn.

“Tôi đến đây vì sau khi liên lạc được khôi phục, Phó Thừa có gọi video với tôi." Giang Tự Châu lộ ra nụ cười mỉa mai: "Anh ấy bận rộn cả ngày, vừa ăn mì gói vừa nói nhớ tôi."

Lời nói của cậu cực kỳ thẳng thắn, cậu cảm thấy chán ghét sự bực dọc của chính mình nhưng cậu thật sự không thể chịu đựng được khi đối mặt với Đoàn Thính Vãn. Ông chủ Giang từ nhỏ đã không giỏi chịu đựng trước những người mang lại cảm giác khó chịu cho cậu.

"Tôi tới đây là vì Phó Thừa, tôi hi vọng Phó Thừa có thể bình an trở về, còn những chuyện khác thì tôi không quan tâm."

Trên xe chỉ có bốn người, Lưu Dương ngồi ở ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, trong lòng rưng rưng nước mắt, cậu nhóc thở dài tự hỏi sao mình lại không biết ông chủ Giang cũng rất giỏi mỉa mai người khác đấy chứ, cậu ta thầm cầu nguyện cho hai người này đừng có cãi nhau.

Đoàn Thính Vãn cắn môi dưới, lồng ngực phập phồng rất mạnh, tuy giọng điệu Giang Tự Châu khá bình thường nhưng lại nồng nặc mùi thuốc súng.

Giang Tự Châu thật sự không có ý định nói chuyện với Đoàn Thính Vãn, cậu cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Khoảng mười phút sau, ở góc đường xa xa xuất hiện hai bóng người, Phó Thừa cõng một ông lão trên lưng sải bước về phía bên này, Ninh Ninh đang chạy theo Phó Thừa.

“Mở cửa.” Giang Tự Châu theo bản năng đứng dậy xuống xe, đứng ở cửa chờ Phó Thừa.

Dù sao Ninh Ninh cũng chỉ là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi nên không được chu đáo lắm, ông cụ nằm trên lưng chỉ mặc quần áo mỏng, Giang Tự Châu từ phía sau đỡ lấy ông, Phó Thừa phối hợp đặt ông ngồi vào ghế phó lái.

Ông lão bị liệt nửa người không thể cử động, bị Phó Thừa cõng ra ngoài, ông sợ hãi nhìn cả thôn vắng tanh, ông nhận nước ấm từ tay Giang Tự Châu rồi nói cảm ơn.

Không lâu sau, Lý Văn cũng dẫn theo một bà lão tóc bạc khoảng bảy mươi tuổi chạy tới, anh ta nửa ôm nửa dìu bà lão, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, Lý Văn sải bước vào xe, bà lão thấp hơn Lý Văn một cái đầu tức giận tát vào mặt anh ta.

"Làm gì vậy hả! Có phải cậu định bóp chết bà già như tôi không hả!"

Lý Văn chống hông, hít thở nói: “Nếu bà không giãy giụa thì cháu có cần phải dùng nhiều sức như vậy không?”

Bà lão không nghĩ nghĩ đã làm sai: "Tôi chỉ muốn thu dọn đồ đạc! Tôi còn chưa mang sổ tiết kiệm ra nữa!"

Lý Văn mở nước khoáng uống mấy ngụm, sau đó xua tay, cũng lười nói tiếp.

“Không biết Tiêu Cương có xảy ra chuyện gì không nữa." Giang Tự Châu cau mày nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, trong lòng có hơi bất an, cậu quay đầu lại thúc giục: “Có nên gọi điện cho cậu ấy không?”

Phó Thừa cũng đang nghĩ như vậy, vừa lấy điện thoại di động ra thì từ phía xa đã có một đôi vợ chồng già đỡ lấy nhau bước nhanh tới đây, ông lão ôm một đứa bé trong tay.

Trưởng thôn kinh ngạc đứng dậy: “Là gia đình ông Lý!”

Phó Thừa xuống xe, thấy phía sau hai vợ chồng già không có bóng dáng Tiêu Cương đâu, anh lo lắng hỏi: “Đồng chí lính cứu hỏa của chúng tôi đâu?”

Bà lão dùng chăn đắp lên khuôn mặt đang say ngủ của đứa bé, ánh mắt bà nhìn Phó Thừa đầy bất mãn, giọng điệu không mấy thiện cảm, nói: “Cậu ta quay lại lấy đồ chơi cho cháu trai tôi rồi, nếu không có đồ chơi thì tối nó sẽ quấy khóc!"

“Đi lấy đồ chơi được bao lâu rồi?” Giang Tự Châu không nhịn được hỏi.



Bà lão không nhịn nổi nữa, khó chịu nói: “Cứ giục giục giục mãi, trong nhà còn nhiều đồ chưa kịp thu dọn nữa, ai mà biết được."

Phó Thừa cúi đầu bấm số của Tiêu Cương, điện thoại chỉ vang lên một tiếng, giây tiếp theo, mặt đất rung chuyển dữ dội, cùng với tiếng động ầm ầm, mọi người trong xe vô thức bảo vệ đầu mình, ngồi xổm xuống, Phó Thừa sải bước đến bên cạnh Giang Tự Châu bảo vệ cậu trong tay.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Giang Tự Châu cảm thấy tiếng ầm ầm như xuyên thủng màng nhĩ của mình, cậu vùi đầu vào trong ngực Phó Thừa, hai tay nắm chặt quần áo anh.

Phó Thừa đưa tay che tai cậu lại, mang theo sự ấm áp đầy an toàn.

Sự rung chuyển dữ dội kéo dài một đến hai phút mới từ từ dừng lại, cho đến khi ngoài cửa sổ im lặng, cánh tay của Phó Thừa mới hơi thả lỏng, Giang Tự Châu cử động cơ thể, ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một chút hoảng sợ.

"Là tuyết lở!" Trưởng thôn vội vàng xuống xe chạy ra, đứng ở cửa xe, nhìn về thôn Phong Đài ở phía xa xa. Ông đã nhìn ngọn núi này mấy chục năm, đột nhiên cảm thấy hình dạng của ngọn núi thay đổi.

“Tiêu Cương!” Phó Thừa đột nhiên đứng dậy, lao ra khỏi xe, Giang Tự Châu cũng đi theo anh, chạy về phía thôn.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)

Lối vào thôn không có gì thay đổi nhiều, Giang Tự Châu đi theo Phó Thừa chạy một mạch vào trong, càng đi vào trong lòng càng nặng trĩu.

Dãy nhà gỗ vốn đứng ngay ngắn đã hoàn toàn sụp đổ và bị tuyết vùi lấp, tất cả đều trắng xóa, như thể đây chỉ là một vùng đổ nát không có người sinh sống.

Bước chân của Phó Thừa đột nhiên dừng lại.

Tuyết trắng mênh mông khiến người ta lạc lối, trước kia đều dựa vào bản đồ do trưởng thôn cung cấp, giờ thì khó mà xác định được phương hướng. Con người đứng ở đây giống hệt như một con kiến giữa thế giới bao la rộng lớn.

Lý Văn kéo ông lão nhà họ Lý, loạng choạng chạy theo phía sau, anh ta ngơ ngác nhìn bốn phía, tuyệt vọng hét lên: “Nhà ông ở đâu!”

Ông lão bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, sau khi nhìn chung quanh, vẻ mặt ngơ ngác lắc đầu, lẩm bẩm: “Tôi, tôi cũng không biết.”

"Đào!" Phó Thừa quay đầu nhìn Lý Văn, hai mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy gầm lên: "Tôi không cần biết dùng dụng cụ gì! Lập tức đào lên cho tôi!"

Thấy Triệu Lâm là lính cứu hỏa, bệnh viện huyện rất kính trọng và sắp xếp cho cậu ta một phòng bệnh đơn dù hiện tại đang thiếu phòng.

Vì bão tuyết nên tín hiệu tivi không ổn định, màn hình thỉnh thoảng rung lắc, Triệu Lâm cầm điện thoại di động trong tay, nhìn chằm chằm vào tin tức về trận tuyết lở phát ra từ tivi, trong lòng lại càng lo lắng cho Tiêu Cương, cậu ta gọi đi gọi lại 10 lần mà không ai bắt máy.

Tim Triệu Lâm đập loạn, nằm không yên, cậu ta cố gắng ngồi dậy, điều chỉnh hô hấp, ép mình không được nghĩ lung tung nữa.

Tiêu Cương sẽ không sao đâu, Triệu Lâm nhìn chằm chằm tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, vẫn chờ đợi Tiêu Cương trả lời điện thoại.

Đột nhiên, hành lang bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, hình như có rất nhiều người đang cùng lúc chạy về một hướng.

“Mau lên!” Giường cáng lăn trên mặt đất phát ra âm thanh khó nghe, một bác sĩ lo lắng nói: “Không có dấu hiệu sống sót!”

"Đội trưởng Phó! Lối này!" Một người đàn ông hét lên. Triệu Lâm rùng mình, quay người một cách máy móc nhìn về phía cửa một lúc lâu, giống như một quả bóng xì hơi, không còn sức để bước đi.



Phó Thừa đứng ở ngoài phòng mổ, siết chặt nắm tay nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại trước mặt.

Một bàn tay ấm áp từ phía sau gỡ nắm tay của anh ra, Phó Thừa tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Giang Tự Châu, anh lấy lại tinh thần, nắm lấy tay cậu.

“Có bị thương ở đâu không?” Phó Thừa thấp giọng hỏi: “Vừa rồi anh không chú ý đến em.”

Giang Tự Châu cười, cúi đầu nhìn đôi tay tê cứng của Phó Thừa: "Em không sao."

Trên mặt anh lộ ra vẻ đau khổ không giấu được, ngón trỏ của cậu nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay đỏ rát của Phó Thừa, đây không phải là lúc tâm tình nhưng Giang Tự Châu không kìm nén được cảm xúc trong lòng, cậu cúi đầu nhìn xuống rồi đặt một nụ hôn lên tay Phó Thừa.

Sau khi kéo được Tiêu Cương sắc mặt đã xám xịt ra khỏi căn nhà đổ nát, Lưu Dương thiếu điều muốn để cho xe bay luôn trên đường, cậu nhóc chạy có gắng lái xe đến bệnh viện huyện nhanh nhất có thể, cũng không kịp quan tâm đến mấy người dân làng ngồi trong xe được chở theo.

Cặp vợ chồng già nhà họ Lý ngồi cạnh nhau trên ghế bên cạnh, vẻ mặt đờ đẫn, may mắn là đứa bé trong tay họ vẫn đang ngủ ngon lành.

Bà lão đột nhiên giao đứa bé cho ông chồng bên cạnh, chắp tay quỳ xuống đất, cúi đầu hướng về phía cửa sổ, lẩm bẩm: “Cảm ơn ông trời đã phù hộ, nếu không thì người nằm trong nhà lúc này chính là đứa cháu ngoan của con.”

Lưu Dương đứng dựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng cầu nguyện, cậu nhóc khó tin quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà lão sùng đạo, trong lòng cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

Cậu nhóc muốn lao tới hỏi bà lão sao chỉ nghĩ đến “cháu ngoan” của mình mà không hề nghĩ tới người lính đang nằm phòng phẫu thuật kia.

Nhưng cậu nhóc không thể, vì bản thân đang mặc bộ đồng phục lính cứu hỏa, cậu nhóc là đại diện cho những người lính sẵn sàng hy sinh quên mình.

Lưu Dương không thể nhưng người khác thì có thể, Giang Tự Châu xoay người sải bước đi tới, cậu hiếm khi mất bình tĩnh như thế này, cậu cúi xuống kéo bà lão đang quỳ dưới đất lên!

Bà lão bỗng nhiên bị kéo lên thì có hơi loạng choạng, ông cụ ngồi cạnh dỗ dành cháu trai trở nên lo lắng, ông cũng đứng dậy bước tới, hét lên bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm: "Cậu đang làm gì vậy!"

Phó Thừa cũng không có ý ngăn cản Giang Tự Châu, tuy mọi người đều biết rằng ông lão không làm gì được Giang Tự Châu, nhưng Phó Thừa vẫn vô thức đi tới, đưa tay ra bảo vệ Giang Tự Châu.

"Không có ai phù hộ bà đâu, chỉ có lính cứu hỏa đã bảo vệ gia đình bà bằng chính xương máu của mình!"

Đôi mắt luôn dịu dàng của Giang Tự Châu hiện lên vẻ u tối hiếm thấy: “Vì sự ngu muội và thiếu hiểu biết của gia đình bà mà người lính cứu hỏa hiện đang nằm trong phòng phẫu thuật không biết sống chết thế nào! Nếu tôi là bà, tôi sẽ cầu nguyện cho người lính ấy, xin với ông trời rằng đừng để người cha người mẹ nào phải mất đi con của mình!"

Yết hầu của Lưu Dương lăn lên lăn xuống, hai mắt cậu nhóc đỏ hoe, nghiêng đầu không nói một lời, giọng nói của Giang Tự Châu khiến đứa bé trong tay ông lão bật khóc.

Đèn trong phòng mổ phía trên đột nhiên tắt, mọi người đồng thời nhìn sang, không lâu sau, bác sĩ mở cửa bước ra ngoài.

Bác sĩ liếc nhìn Phó Thừa, nhận ra anh hẳn là người lãnh đạo, liền tháo khẩu trang xuống, bước tới.

Phó Thừa nhìn bác sĩ, muốn tìm chút hi vọng từ vẻ mặt của ông.

“Vết thương quá nặng.” Giọng bác sĩ đầy sự áy náy, nhìn mọi người đang lo lắng đứng ở cửa: "Phải xem thử bệnh nhân có thể sống sót qua đêm nay không, nếu..."

Bác sĩ khó khăn nuốt nửa câu nói còn lại xuống bụng, ông bất lực lắc đầu, quay người đi vào phòng phẫu thuật.