Trong lúc vết thương vẫn chưa lành, ông chủ Giang đã thích trêu chọc người ta, bây giờ vết thương đã được tháo băng thì lại càng táo bạo hơn. Cậu cảm nhận được hơi thở của Phó Thừa dần nặng nề hơn, tay Giang Tự Châu Giang từ từ di chuyển xuống, dừng lại ở thắt lưng của Phó Thừa.
“Hôm nay bác sĩ nói em vẫn chưa được vận động mạnh.” Cổ tay gầy gò trắng nõn của cậu được lòng bàn tay nóng rực của Phó Thừa nắm lấy, giọng nói của Phó Thừa vừa trầm thấp vừa khàn hơn bình thường rất nhiều.
Phó Thừa cởi áo khoác, bên trong anh mặc áo len cổ tròn màu đen, anh cố gắng kiềm chế đến mức gân xanh sau gáy cũng nổi lên.
Dù Giang Tự Châu không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng lại là cao thủ quyến rũ Phó Thừa, cậu cắn nhẹ vào cổ Phó Thừa, thì thầm vào tai anh: “Vậy thì chỉ có thể nhờ đội trưởng Phó giúp đỡ em thôi."
Đúng mười giờ, tín hiệu tắt đèn vang lên, toàn bộ đội cứu hỏa chìm vào im lặng, hiệu quả cách âm của nhà khách chỉ ở mức trung bình, Giang Tự Châu cắn môi, bàn tay đẫm mồ hôi của cậu nắm chặt tấm ga trải giường bên dưới. Đôi mắt đẹp đẽ đã thích ứng được với bóng tối, cậu mơ màng nhìn vào cơ thể rắn chắc của Phó Thừa.
"Ngoan nào, đừng tự cắn mình." Một tay Phó Thừa ôm Giang Tự Châu, tay kia nhẹ nhàng ấn lên môi Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu há miệng, khi cậu vừa ngậm ngón tay của Phó Thừa vào trong miệng thì lập tức cảm giác được Phó Thừa đang dần di chuyển nhanh hơn, cậu không nhớ nổi mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, đến khi Phó Thừa thỏa mãn thì cậu cũng ngất lịm đi trong vòng tay anh.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!)
Ông chủ Giang vừa mới hồi phục sau chấn thương nặng đã bị làm đến ngất đi. Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng, vì có tuyết nên ánh nắng mặt trời có vẻ hơi chói chang.
Bên cạnh không có ai, Giang Tự Châu đứng dậy, lưng đau nhức, hai tay yếu ớt, cậu khó chịu nằm lại trên giường.
Cửa được mở ra, Phó Thừa cầm hộp giữ nhiệt và sữa bước vào, anh nhìn thấy Giang Tự Châu đang mở mắt nhìn sang thì đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi đi đến bên giường ngồi xuống.
"Dậy rồi à?" Phó Thừa đưa tay sờ sờ trán Giang Tự Châu, thấy nhiệt độ bình thường anh mới nhẹ nhõm thở phào: "Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Giang Tự Châu vươn tay ra khỏi chăn, kéo lưng quần của Phó Thừa xuống một chút, cậu dùng đầu ngón tay vuốt ve eo anh, giọng nói hơi khàn khàn: "Thắt lưng của đội trưởng Phó..."
“Đừng dụ dỗ anh nữa.” Phó Thừa vươn tay bắt lấy đầu ngón tay của Giang Tự Châu rồi hôn lên đó: "Tỉnh rồi thì dậy đi, dì nấu ăn đặc biệt chuẩn bị sữa cho em này."
Giang Tự Châu ngồi dậy, cậu nghe Phó Thừa nói vậy thì không khỏi bật cười: "Sáng nay mà uống sữa thì lại làm em nhớ đến tối qua..."
Phó Thừa cắn môi dưới của Giang Tự Châu xem như giận yêu, cười nói: “Mau dậy đi.”
Hai chân Giang Tự Châu không còn chút sức lực nào, cậu cố gắng đứng dậy, suýt chút nữa thì bị ngã, Phó Thừa bế cậu vào phòng tắm để rửa mặt, không phải cậu không tự đứng dậy được nhưng trước mặt Phó Thừa, cậu lại muốn làm nũng một chút, Phó Thừa cũng hiểu điều này vì thế cứ để cho cậu dựa vào người mình.
Rầm rầm rầm!
Có tiếng gõ cửa mạnh bạo, Phó Thừa mở cửa ra, sắc mặt Đoàn Nghị âm trầm đến đáng sợ, vẻ mặt hoảng ông hốt chưa từng thấy.
"Phó Thừa, đã mất liên lạc với Thính Vãn rồi!"
“Từ khi…”
Đoàn Nghị không hề quan tâm đến lời nói của Phó Thừa, ông vội vàng nói: "Mười phút nữa sẽ tập hợp đội, mọi người đều phải tập trung ở sân!"
Mười phút sau, mọi người trong đội cứu hỏa đã xếp hàng ở sân tập, Phó Thừa đã sắp xếp hàng ngũ xong, Đoàn Nghị vốn đứng dưới gốc cây cũng đi tới.
“Theo tin tức mới nhất, đợt tuyết lớn năm nay đã gây thiệt hại ở nhiều mức độ khác nhau tại bảy huyện xung quanh thành phố Thiên Tân, trong đó có huyện Phong, là một huyện đặc biệt nghèo khó nhưng lại bị ảnh hưởng nặng nề nhất."
Đoàn Nghị nói xong, liếc nhìn Tiết Kỳ An đứng ở cuối hàng: “Chỉ huy Tiết.”
Tiết Kỳ An bước ra khỏi hàng với lá thư đề nghị hỗ trợ vừa nhận được từ chính quyền huyện Phong.
"Sáng nay đã nhận được thư đề nghị hỗ trợ từ huyện Phong. Từ đêm qua đến rạng sáng nay, hệ thống điện của huyện Phong đã bị bão tuyết làm hư hại. Toàn bộ huyện đã mất điện từ sáng sớm, mạng lưới thông tin liên lạc hoàn toàn bị tê liệt."
Vẻ mặt Phó Thừa rất nghiêm túc, ánh mắt giao nhau với Đoàn Nghị, Tiết Kỳ An lại nói: “Đội cứu hỏa địa phương của huyện Phong cũng đã gửi cho chúng ta thông tin mới nhất. Hiện tại, con đường núi duy nhất đi vào huyện Phong đã bị tắc nghẽn.”
“Phó Thừa.” Đoàn Nghị nói.
“Có!” Giọng Phó Thừa vang lên.
Đoàn Nghị liếc nhìn mọi người trong đội: “Dẫn đội đến huyện Phong hỗ trợ, 30 phút nữa sẽ xuất phát, chú ý an toàn, tôi muốn tất cả mọi người đều bình an trở về đội.”
"Vâng!" Âm thanh đồng đều vang lên trong đội cứu hoả.
Đối với những người khác, trong vòng nửa tiếng chỉ cần sắp xếp trang bị và vật dụng cần thiết, nhưng đối với lãnh đạo như Phó Thừa, anh cần phải làm nhiều công tác chuẩn bị hơn, 30 phút với anh là không kịp, thậm chí anh còn không có đủ thời gian để chạy về phòng của Giang Tự Châu.
Đoàn Nghị chắp tay đứng trên sân, gọi Phó Thừa tới, ở khoảng cách gần như vậy, anh có thể thấy rõ vẻ mặt tức giận của Đoàn Nghị.
"Phó Thừa, tôi không biết giữa cậu và Thính Vãn đã xảy ra chuyện gì, lần trước nó từ đội cứu hỏa về nhà đã bị sốt cao, còn khóc lóc không ngừng."
Đoàn Nghị nhìn vẻ mặt vô cảm của Phó Thừa, nghe nói Đoàn Thính Vãn đau khổ như vậy mà anh vẫn chẳng có chút biểu cảm nào, ông liền tức giận nói: “Mẹ Thính Vãn có hỏi thế nào nó cũng không chịu nói, ngày hôm sau thì đến trường đại học xin nghỉ phép rồi một mình đến huyện Phong."
Phó Thừa cau mày, Đoàn Nghị túm lấy cổ áo Phó Thừa, xét về tuổi tác và thể lực, sức chiến đấu của Đoàn Nghị thấp hơn Phó Thừa.
Thế nhưng Phó Thừa lại để cho ông kéo, anh bị Đoàn Nghị kéo về phía trước mấy bước.
"Tôi chỉ có mỗi một đứa con gái này, Phó Thừa, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải đưa Thính Vãn còn nguyên vẹn về cho tôi!"
Âm thanh ồn ào bên này thu hút sự chú ý của những người lính đang kiểm tra tình trạng xe, mọi người đều hơi bối rối, đội trưởng Đoàn luôn rất quý Phó Thừa, không biết làm sao mà ông lại tức giận đến vậy.
Phó Thừa và Đoàn Nghị nhìn nhau, anh gật đầu: “Chú yên tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để tìm được Thính Vãn."
Có quá nhiều câu hỏi nghẹn lại, hai tay Đoàn Nghị run lên: “Có phải cậu không hài lòng về thái độ của Thính Vãn đối với Giang Tự Châu ở văn phòng hôm đó đúng không?"
"Đúng."
Thời gian không còn nhiều, đây tuyệt đối không phải lúc thích hợp để nói về chuyện tình cảm của người trẻ, nhưng Đoàn Nghị đã mở miệng hỏi thì Phó Thừa cũng không giấu diếm, anh thẳng thắn trả lời.
"Cháu và Tự Châu yêu nhau, em ấy là người của cháu, mặc kệ cháu có ở đó hay không thì cháu cũng không thể chịu nổi việc có người đối xử với em ấy như vậy." Phó Thừa nói từng chữ một: "Bất cứ ai cũng không được."
Đoàn Nghị mở to mắt, ông không thể tiêu hóa được lời nói của Phó Thừa, Tiết Kỳ An đứng cách đó không xa chạy tới, vội vàng nắm lấy cổ tay Đoàn Nghị: “Đội trưởng Đoàn, có chuyện gì thì từ từ nói, lát nữa Phó Thừa còn phải dẫn đội đi nữa."
Trước khi thực hiện nhiệm vụ, mọi người đều phải loại bỏ mọi cảm xúc tiêu cực của mình. Đây là quy tắc bất thành văn trong đội, nhiều năm qua mọi người đều nhất trí như vậy - bởi vì không ai biết được lần đi làm nhiệm vụ này ai sẽ là người phải ở lại trên chiến trường, nếu xảy ra mâu thuẫn gì thì mãi mãi không có cơ hội giảng hòa nữa.
Đoàn Nghị và Phó Thừa im lặng nhìn nhau vài giây, Đoàn Nghị buông ra, lùi lại hai bước, lấy tay xoa mặt, thở dài nói: “10 phút nữa mọi người tập trung vào phòng họp."
Trước mỗi vị trí ngồi trong phòng họp đều có một tờ giấy viết thư, bên cạnh là một cây bút bi màu đen, phòng họp rộng lớn im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thở của những người lính trẻ.
Khi còn nhỏ Phó Thừa rất nghịch ngợm, để tránh cho anh suốt ngày gây rắc rối, bố mẹ đã bắt anh ngồi vào bàn luyện thư pháp vào mỗi cuối tuần. Khi đặt bút xuống giấy, anh chỉ viết được mỗi hai chữ "Tự Châu", rồi không biết phải viết gì nữa.
Trước đây, những lá thư tuyệt mệnh của anh đều được viết cho ông nội, lần đầu tiên anh viết thư tuyệt mệnh là khi bản thân còn trẻ và đầy nhiệt huyết, khi ấy anh tin rằng con người có thể chinh phục được thiên nhiên, cũng không quá tin vào sự tàn khốc của lửa và nước. Trải qua nhiều năm, việc viết thư tuyệt mệnh cho ông nội đã trở thành thói quen của anh nhưng hôm nay không hiểu sao anh lại có tâm trạng khó tả như vậy.
Hôm nay khi nhìn thấy tên của Giang Tự Châu trong thư, đây lần đầu tiên anh cảm thấy đau lòng như vậy.
Giang Tự Châu của anh không nên xuất hiện trong thư tuyệt mệnh của bất kỳ ai, cậu nên được nâng niu và yêu thương, chứ không phải chịu đựng nỗi đau mất đi người mình yêu.
Thế nhưng, việc viết mấy chữ "Giang Tự Châu" lên giấy lúc này lại là điều quan trọng nhất mà anh có thể làm được.
Lúc này Phó Thừa mới nhớ ra mình vẫn chưa kịp nói một câu với Giang Tự Châu.
Ba phút sau, anh đã viết xong lá thư tuyệt mệnh, Phó Thừa gấp tờ giấy lại, cho vào bao thư, đưa cho người lính đứng ở cửa rồi bước ra ngoài.
“Phó Thừa!” Đoàn Nghị đứng ở trong gọi anh: “Đi đâu vậy?”
“Vẫn còn bảy phút nữa.” Phó Thừa không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Từ phòng hội nghị đến nhà khách mất bốn đến năm phút nhưng Phó Thừa kiên quyết muốn gặp Giang Tự Châu.
Khi anh giật mạnh cửa phòng họp định đi ra ngoài thì anh chợt khựng lại.
Giang Tự Châu mặc áo khoác màu đen, cậu tựa người vào bức tường trước cửa, nhìn chằm chằm vào gạch lát trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng động, Giang Tự Châu quay đầu lại thì thấy là Phó Thừa, cậu đứng thẳng người lên, cứ như vậy mà nhìn anh.
Phó Thừa tiến về phía trước mấy bước, anh ôm chặt lấy Giang Tự Châu vào lòng.
Hai người đều không nói gì cả, lúc này cảm xúc không thể chỉ dùng lời nói để diễn tả được, Giang Tự Châu nhắm mắt lại, cảm nhận được nụ hôn của Phó Thừa rơi nhẹ lên tóc mình.
“Thật xin lỗi.” Giọng nói Phó Thừa hơi run rẩy.
Giang Tự Châu lắc đầu, cậu muốn nói chuyện, nhưng khi môi mấp máy thì lồng ngực lại đau không tả xiết.
Mãi đến khi mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, Phó Thừa mới buông Giang Tự Châu ra, anh cúi đầu nhìn cậu, hai mắt đã đỏ hoe: “Anh đi đây.”
"Chú ý an toàn." Giang Tự Châu mỉm cười, lùi lại vài bước, đút hai tay vào túi áo khoác, lặng lẽ nhìn anh.
Năm phút sau, tất cả mọi người trong đội cứu hỏa đều di chuyển đến huyện Phong để hỗ trợ, chỉ còn lại một số sĩ quan cứu hỏa và binh lính ở lại.
Mấy ngày nay Triệu Lâm bị cảm, đêm qua cũng bắt đầu sốt, trong xe thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ho của cậu ta, Tiêu Cương mở bình nước ấm ra đưa sang: “Uống chút nước đi.”
Triệu Lâm không khỏe lắm, cậu ta xua tay: "Không uống của anh đâu."
Tiêu Cương cau mày: “Nước ấm vừa phải lắm.”
Triệu Lâm che miệng ho khan: “Sẽ lây bệnh cảm cho anh đấy."
Nói xong, cậu ta tự lấy bình nước của mình ra uống mấy ngụm rồi quay đầu nhìn Phó Thừa ngồi phía trước, cười nói: “Đội trưởng phó, cổ của anh bị ai cào vậy ta?"