Người phục vụ không nhận ra Giang Uyên, nhưng An Tiểu Mễ đương nhiên rất quen thuộc với khuôn mặt này, cô nàng nhanh chóng bước tới, lễ phép cúi đầu: "Chú Giang, chú đến gặp anh Châu ạ?"
Giang Uyên gật đầu, ông thấy cô gái trước mặt nhìn quen quen, lần trước ông tới đây đã từng gặp rồi: "Chào cháu."
"Dạo này anh Châu không thường xuyên đến đây ạ." An Tiểu Mễ chu đáo nhắc nhở.
Giang Uyên liếc nhìn con đường ngoài qua cửa kính: "Chú đã gọi điện cho nó rồi, lát nữa nó sẽ tới đây."
Tuy không đoán được ông đang nghĩ gì nhưng An Tiểu Mễ có thể cảm nhận được tâm trạng của ông đang không tốt nên không dám nói gì thêm nữa, cô nàng bưng cho Giang Uyên một ly nước rồi trở lại quầy thu ngân.
Một lúc sau, Giang Tự Châu và Phó Thừa mở cửa kính bước vào.
"Anh Châu!" An Tiểu Mễ lén lút hạ giọng: "Chú Giang ở bên kia, hình như tâm trạng không tốt lắm."
Thật ra Giang Tự Châu cũng hơi lo lắng, hình như Giang Uyên đã biết trong khoảng thời gian này cậu chuyển đến đội cứu hỏa sống nên mới đến quán cà phê đợi cậu, còn mời cả Phó Thừa.
Phó Thừa có thể cảm nhận được tâm trạng của Giang Tự Châu, anh vỗ vỗ lưng cậu an ủi trước khi hai người bước đến bàn của Giang Uyên
Trong quán cà phê rất ấm áp, Giang Uyên cởi áo khoác, chỉ còn bộ vest bên trong, ông nhìn thấy Giang Tự Châu rồi lạnh lùng liếc nhìn Phó Thừa, vô cảm nói: "Ngồi đi."
Bàn này đủ cho 4 người ngồi, Giang Uyên ngồi một mình ở một phía, Giang Tự Châu và Phó Thừa ngồi cạnh nhau ở phía đối diện.
"Vết thương đã tốt hơn rồi chứ?" Giang Uyên lên tiếng trước.
Giang Tự Châu hơi áy náy: "Cuối tuần này sẽ tháo băng."
Giang Uyên nhẹ gật đầu, nhìn về phía Phó Thừa: "Xem ra đội trưởng Phó là quý nhân hay quên, không hề nhớ những điều chúng ta đã thống nhất trước đó."
"Ba, chuyện này..."
"Ba đang hỏi cậu ta" Giọng nói Giang Uyên lạnh lùng và nghiêm nghị.
Giang Uyên không dễ dỗ như ông Kha, ông cũng không quá nuông chiều Giang Tự Châu nên không thể nào dùng mấy câu dỗ dành như với ông Kha được, ông muốn mình nghe câu trả lời đàng hoàng.
Ánh mắt Phó Thừa vừa chân thành lại vừa bình tĩnh, anh nhìn Giang Uyên, thoải mái nắm tay Giang Tự Châu đặt trên bàn.
"Chú Giang, cháu thích Tự Châu, bọn cháu đã ở bên nhau rồi."
"Là con chủ động." Giang Tự Châu vội vàng bổ sung.
Giang Uyên bình tĩnh nhìn Phó Thừa, nhắc nhở: "Lần trước ở bệnh viện, tôi tưởng rằng mình đã nói đủ rõ rồi."
"Chú Giang, đúng là nghề nghiệp của cháu khó có thể ở bên cạnh Tự Châu như những người bình thường khác nhưng tình yêu và sự quan tâm của cháu dành cho em ấy không thua kém bất cứ ai."
Trong giọng nói của Phó Thừa không có chút hoảng sợ nào, những thanh niên ở cùng độ tuổi của anh nếu rơi vào tình huống này thì đều sẽ im lặng run rẩy khi nhìn thấy Giang Uyên. Nhưng anh lại rất bình tĩnh và kiên định, đồng tử cũng tối hơn một chút, khi được anh nắm tay, cậu cảm nhận được sự an toàn và mạnh mẽ không tài nào giải thích được.
Giang Uyên im lặng nhìn Phó Thừa rồi ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Xin chú hãy tin cháu, cháu sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc cho Tự Châu, chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy và không bao giờ để em ấy bị tổn thương nữa."
Không biết là vì trong quán cà phê quá nóng hay là vì căng thẳng mà tay của Giang Tự Châu hơi đổ mồ hôi, cậu khó chịu nhúc nhích, Phó Thừa vỗ vỗ mu bàn tay an ủi cậu.
Không một hành động nhỏ nào có thể lọt khỏi tầm mắt của Giang Uyên, tình yêu của Phó Thừa dành cho Giang Tự Châu đã được khắc ghi sâu đậm từ trong ánh mắt anh, hệt như ánh mắt Giang Uyên nhìn An Hạ Uyển ngày đó.
Sau khi Vương Kỳ nói cho Giang Uyên biết về mối quan hệ của Phó Thừa và Giang Tự Châu, phải mấy ngày sau Giang Uyên mới tìm hai người nói chuyện, ông không phải là người cứng nhắc, ông vốn cũng đã biết rõ xu hướng tính dục của con trai mình từ lâu.
Giang Uyên vẫn im lặng không bày tỏ thái độ gì, Giang Tự Châu không đoán được suy nghĩ của ông, liền nói: "Ba, con đã trưởng thành rồi, con có thể nhận thức được rõ tình cảm của mình, con thích Phó Thừa, con cũng hiểu những lo lắng của ba."
Giọng nói của cậu tuy vẫn còn hơi yếu ớt nhưng rất kiên định: "Con hy vọng nhận được sự chúc phúc của ba."
"Nếu như ba không chúc phúc cho hai đứa thì sao?" Giang Uyên khoanh tay, bình tĩnh hỏi.
Giang Tự Châu cười nhẹ, ban đầu cậu nghĩ không ra đáp án, nhưng mấy giây sau, cậu nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Giang Uyên, liền đáp: "Sớm muộn gì ba cũng sẽ chúc phúc thôi."
Giang Uyên bất lực nhìn Giang Tự Châu: "Ba đã vào quán của con ngồi lâu như vậy rồi, ngoài một ly nước ấm thì cũng không còn gì khác, con đi pha cho ba một ly cà phê đem qua đây, giống như lần trước."
Tất nhiên là Giang Tự Châu không muốn đi, cậu do dự nhìn Phó Thừa, Phó Thừa nắm chặt tay cậu nhỏ giọng nói: "Đi đi, cử động nhẹ nhàng thôi, đừng để động đến vết thương."
Giang Tự Châu gật đầu, Phó Thừa kéo ghế đứng dậy, nhường chỗ cho cậu đi ra ngoài.
Giang Uyên đè nén sự bất mãn trong lòng - nhà họ Giang đúng là di truyền gen để vợ quản mà, đi pha có một ly cà phê cũng phải hỏi ý kiến nữa!
Hơn nữa, pha cà phê thì cử động mạnh tới đâu, lại còn động tới vết thương?!
Sau khi Giang Tự Châu rời đi, Giang Uyên lại lên tiếng: "Thật ra chú đã biết mối quan hệ của hai đứa thông qua người khác."
Phó Thừa bất ngờ, Giang Uyên lại nói thêm: "Chú không phải là người cổ hủ, công bằng mà nói, chú rất khâm phục cháu, sự điềm tĩnh và tinh tế của cháu rất giống chú khi còn trẻ."
Giang Uyên nhìn Giang Tự Châu đang cúi đầu dùng máy pha cà phê: "Tự Châu là một đứa trẻ rất ngoan, chú không mong cháu sẽ yêu thương nó hệt như người làm cha mẹ như bọn chú, nhưng chú hy vọng cháu có thể đối xử chân thành với nó."
Phó Thừa hơi kinh ngạc, Giang Uyên cười nói: "Không phải là chú không biết gì, chú cũng rất lo lắng cho sự nghiệp của đội trưởng Phó đấy, nhưng chú cũng là một người cha, chú chỉ mong con trai mình được hạnh phúc."
Giang Uyên cười thở dài: "Thằng bé đã bằng lòng yêu cháu như vậy thì chú cũng không còn gì để nói."
Giang Tự Châu làm sao có thể tập trung pha cà phê được, cậu vội vàng bưng ly cà phê tới đặt trước mặt Giang Uyên, còn pha cho Phó Thừa một ly nước cam.
Vì cậu hơi vội nên cà phê bị đổ ra bàn một ít.
"Đã lớn chừng này rồi, sao còn bất cẩn như vậy." Giang Uyên mắng, ông nhấp một ngụm cà phê rồi cau mày: "Dở hơn lần trước!"
Giang Tự Châu quay đầu nhìn về phía Phó Thừa, Phó Thừa mỉm cười lắc đầu nhìn cậu, Giang Tự Châu yên tâm hơn một chút, tự tin giải thích: "Loại hạt cà phê lần trước đã hết rồi ạ, có lẽ loại này ba uống không quen."
"Đúng rồi, ba đã nghe qua chuyện tố cáo nặc danh." Chưa nói đến chuyện hai người đã xác nhận quan hệ với ông, Giang Uyên vẫn rất quan tâm đến vấn đề này: "Lúc đó ba cũng không suy nghĩ chu toàn về việc này, nếu cần ba hợp tác thì cứ nói."
"Ba cũng nghe nói rồi sao?" Giang Tự Châu hỏi xong thì cũng tự hiểu được, Giang Uyên có quan hệ rất rộng, dù ông không chủ động điều tra nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Giang Uyên thì không thiếu người tự đến nói cho ông biết.
"Việc này vốn là hiểu lầm, đã được điều tra rõ ràng rồi, hai ngày tới cháu sẽ trình bày chi tiết lại toàn bộ sự việc, còn về cơ bản thì đã giải quyết xong."
Giang Uyên gật đầu: "Vậy thì tốt, cần giúp gì thì cứ nói với chú một tiếng."
Ông vừa nói vừa nhìn về phía Giang Tự Châu: "Bây giờ Vương Kỳ gấp lắm rồi, hai ngày nữa Vương Xuyên sẽ bị kết án, ba đang thăm dò hành tung của nó, bình thường con cứ ở bên cạnh Phó Thừa, như vậy thì ba cũng yên tâm hơn."
Giang Tự Châu không nói gì, Phó Thừa trịnh trọng gật đầu: "Chú yên tâm ạ."
Giang Uyên lại hỏi thăm thêm về tình hình sức khỏe của Giang Tự Châu, sau đó điện thoại di động ông đặt bên cạnh không ngừng rung lên, ông bất mãn cầm lên nhìn xem: "Thư ký lại giục ba về công ty rồi, đi trước nhé."
Cho đến khi được Phó Thừa dẫn về nhà khách, Giang Tự Châu vẫn thấy rất khó tin, cậu nhìn Phó Thừa đang cúi đầu cởi áo khoác cho mình: "Anh nói xem tại sao ba em lại bình tĩnh và nhanh chóng chấp nhận chuyện chúng ta ở bên nhau như vậy?"
"Chú nói là biết được từ người khác, anh đoán là Vương Kỳ." Phó Thừa rót một ly nước ấm đặt vào tay Giang Tự Châu: "Sếp Vương xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể cậu ta đã đi tìm chú nhờ giúp đỡ, sẵn tiện nói luôn chuyện của chúng ta."
Giang Tự Châu rũ mắt xuống, cậu nhìn chằm chằm vào ly nước trong tay, im lặng thở dài: "Không ngờ rằng mối quan hệ giữa em và Vương Kỳ lại trở thành thế này."
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa." Phó Thừa ôm chặt vai Giang Tự Châu: "Tối qua anh quên nói với em, Lưu An đã xuất viện rồi."
Lưu An tuy bị tổn thương não nhưng trên người không có vết thương nào, ở lại bệnh viện nữa cũng chẳng có ích gì, bác sĩ chỉ định cậu ta nên vào viện phục hồi chức năng để tiến hành bước trị liệu tiếp theo.
"Quê của Lưu An không ở thành phố Thiên Tân, chị gái cậu ấy định đưa cậu ấy về quê chữa bệnh." Phó Thừa tựa người vào bàn: "Nhưng trước khi đi, chị ấy muốn đưa Lưu An về đội để gặp mọi người lần nữa."
Giang Tự Châu cau mày: "Em có thể hỏi ba xem ba có quen ai làm bên viện phục hồi chức năng không."
Phó Thừa đưa tay sờ lên lông mày của cậu: "Trước đây anh có một đồng đội cũng từng điều trị ở viện phục hồi chức năng, anh đã liên lạc rồi nhưng chị gái của Lưu An nói vẫn muốn đưa cậu ấy về quê để tiện chăm sóc."
Giang Tự Châu thở dài: "Chi phí phục hồi chức năng không hề rẻ, trong đội có quyên góp gì thêm không?"
"Anh cũng nghĩ vậy, lát nữa anh sẽ bàn bạc với đội trưởng Đoàn." Phó Thừa liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Em có muốn chợp mắt một lát không? Buổi trưa đã không ăn uống không nghỉ ngơi gì rồi, anh không có ở bên cạnh là em tự do lộng hành như vậy đấy."
Thần kinh căng thẳng của Giang Tự Châu cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cậu ôm eo Phó Thừa, vùi đầu vào ngực anh.
"Khụ khụ khụ!"
Bên ngoài phát ra tiếng ho khan, khi hai người vào phòng không khoá cửa, vẫn mở ra một khe hở, mặt Lưu Dương đỏ bừng đứng bên ngoài, đi vào không được mà đi ra cũng không xong, cậu nhóc chỉ có thể ho mấy tiếng, xem như khá ý tứ rồi.
Giang Tự Châu buông ra, quay đầu nhìn cậu nhóc, nở một nụ cười.
"Có chuyện gì vậy?" Phó Thừa hỏi.
Tai của Lưu Dương đỏ bừng: "Báo cáo! Lưu An đến rồi! Chỉ huy Tiết bảo em gọi anh tới."
So với chàng trai vui vẻ hoạt bát trước đây, ngoại hình của Lưu An vẫn vậy nhưng lại hệt như một đứa trẻ, cậu nắm chặt lấy chị gái bằng cả hai tay, bước từng bước nhỏ về phía trước.
Tiết Kỳ An cố nén sự bi thương đi về phía trước: "Lưu An, mừng cậu trở về."
"Tiểu An, em còn nhớ nơi này không?" Chị gái nhẹ nhàng xoay người, nắm lấy tay Lưu An, kéo cậu ta đang nép phía sau ra.
Ánh mắt Lưu An ngạc nhiên nhìn khắp nơi, như thể mọi thứ ở đây đều xa lạ với cậu ta, mọi người đều nhìn cậu ta, như thể đều đang chờ đợi câu trả lời.
Lưu An cảm giác được rất nhiều áp lực, cậu ta khựng lại mấy giây mới lắc đầu: "Không nhớ."