Hoắc Quân Tiêu khi còn trẻ là kẻ hành xử ngông cuồng đấu đá lung tung, nói là làm, rất có khí chết hỗn thếma vương ngang ngược. Đến khi trở nên chín chắn trầm ổn, hắn lại luôn hành động quả quyết, hiếm khi để lại dây dưa.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, chỉ có một người, duy nhất một người, khiến hắn cẩn trọng đến vậy.
Ngay cả khi hôn, cũng không dám trực tiếp đoạt lấy, chỉ dám chạm nhẹ thử thăm dò như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi của Bạch Linh Trần, giống như đang mơ một giấc mơ mong manh, chỉ cần hơi dùng sức một chút là sẽ khiến giấc mộng ấy tan biến, hắn sẽ tỉnh lại và một lần nữa ngã về thực tại.
Nhưng khi hắn thử chạm thăm dò vài lần và nhận ra Bạch Linh Trần không hề né tránh, hắn không thể khắc chế được nữa —
Người mà hắn ngày đêm khao khát mong nhớ, người đã được hắn đặt lên đầu quả tim mấy ngàn năm, người mang danh sư phụ khiến hắn phải cách xa một tầng luân lý, lại chấp nhận nụ hôn và cái chạm vượt qua mối quan hệ sư đồ của hắn, trên thế gian này, chẳng có gì khiến Hoắc Quân Tiêu càng thêm cuồng si hơn điều ấy.
Có lẽ vì sự khao khát niệm tưởng đã dồn nén quá lâu đột ngột bùng nổ không sao ngăn cản, hoặc có lẽ vì tà khí trong người vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, hay cũng có thể vì những cảnh tượng đau đớn trong ác mộng đã khuếch đại những cảm xúc lo lắng của hắn...
Nụ hôn của Hoắc Quân Tiêu từ cẩn thận thử dần trở nên thâm nhập, công thành lược trì, thậm chí mang chút xâm lược, chút hoang dại... Cho đến cuối cùng, hắn đã bất tri bấc giác giữ chặt cổ tay của Bạch Linh Trần, ép y vào tường phía trong giường, hôn đến khi hơi thở của Bạch Linh Trần trở nên nặng nhọc.
Trong năm ngàn năm dài dằng dặc ấy, Hoắc Quân Tiêu từng nhiều lần nghĩ đến điều này — có lẽ hắn sẽ giữ sự kiềm chế cho đến ngày cuối cùng, có lẽ hắn sẽ không thể nhịn được và đâm thẳng tầng giấy cửa sổ này cho sư phụ xem.
Còn về thái độ của sư phụ, hắn chỉ nghĩ đến hai khả năng — hoặc là sư phụ không thể chịu nổi một kẻ nghịch đồ như hắn, đuổi ra khỏi cửa, hoặc giữ hắn lại rồi lạnh lùng xử lý đến khihắny từ bỏ và không dám nói ra những lời hỗn trướng điên rồ nữa.
Ban đầu, biểu hiện của Bạch Linh Trần khiến Hoắc Quân Tiêu nghĩ rằng tám chín mười phần chuyện sẽ đi theo hướng thứ hai, nhưng ai ngờ vào một cái đêm này lại có sự xoay ngược hoàn toàn, trực tiếp phá vỡ cả hai dự đoán của hắn, hướng tới một kết quả thứ ba.
Mà kết quả này là điều mà trước đây hắn không bao giờ dám nghĩ tới.
Hắn gần như nghi ngờ sự thật của tất cả những điều này, vì vậy mỗi nụ hôn thâm nhập vào đều chứa đựng sự vội vã, vội vã muốn chứng minh rằng người trước mặt hắn thật sự đã chấp nhận hắn, chứ không phải là một mình hắn vọng tưởng.
Những nụ hôn như vậy, Bạch Linh Trần gần như không thể chống đỡ nổi, nhưng y vẫn không đẩy Hoắc Quân Tiêu ra. Bởi từ những nụ hôn mãnh liệt như bão tố ấy, y cảm nhận được sự trân trọng cùng tình cảm đắng ngọt tràn trề đến mức gần như tâm ý phát khổ.
Tình cảm này hòa trộn với hình ảnh hỗn tạp của Hoắc Quân Tiêu trong ác mộng, khiến Bạch Linh Trần không kìm được mà cảm thấy xót xa đau lòng.
Y bị Hoắc Quân Tiêu đè lên giường, dựa vào tường, hôn suốt một thời gian dài, không nhịn được vươn một tay thoát khỏi gọng kìm của Hoắc Quân Tiêu, nhẹ nhàng đáp lên cơ bắp căng cứng ở lưng của Hoắc Quân Tiêu, như muốn trấn an, khẽ vỗ nhẹ.
Một cái vỗ này, lại càng khiến Hoắc Quân Tiêu trở nên điên cuồng hơn nữa —
Đôi môi của hắn lần theo từ khóe miệng, cằm, hôn một đường xuống đến cổ Bạch Linh Trần, mỗi chỗ đều đốt lên một ngọn lửa, điểm lửa ở một chỗ rồi tiếp tục xuống chỗ khác.
Y phục trên người Bạch Linh Trần vốn chỉ được buộc một cách đơn giản, lại vì giãy dụa trong cơn ác mộng mà càng trở nên lỏng lẻo... Huống chi có mặc phức tạp thế nào, đối với Hoắc Quân Tiêu cũng chỉ là một cái phất tay nhẹ.
Ánh nến lập lòe, loạng choạng trong bóng đêm sâu thẳm.
Phía trong màn trướng, từng hơi thở dồn dập nặng nề liên tiếp vang lên, bóng dáng đan xen trong ánh sáng chập chờn dường như mơ hồ không rõ, như thể màn trướng cũng phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, ẩm ướt, chỉ cần vắt là có thể chảy ra nước...
Một lúc lâu sau, một cánh tay rắn chắc thò ra từ màn trướng, vung tay trong không trung, và lập tức tất cả nến trong Vân Phù Cung đồng loạt run lên, sau đó "phụt" một tiếng, tắt ngấm.
Trước khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, xuyên qua lớp màn trướng, mơ hồ có thể nghe thấy người bị đè bên dưới vội vàng thở hổn hển một tiếng, nửa ngẩng đầu lên, rồi lập tức bị ai đó cắn vào cổ...
Nến đã tắt, người yên giấc, chỉ còn mùi trúc thanh nhàn nhạt từ đài hương lan tỏa, lấp đầy gian phòng lạnh lẽo.
Lúc bình minh vẫn còn một đoạn dài nữa mới đến, trong linh trì trên đỉnh Vong Trần Phong của Vân Phù đã có hai bóng người.
Dù rằng thuật pháp thanh lọc đối với người tu đạo mà nói đơn giản chẳng khác gì việc đóng cửa cài then, nhưng Bạch Linh Trần vẫn kiên quyết muốn đến linh trì ở Vong Trần Phong để ngâm mình một lát.
Nước trong hồ không phải nước suối bình thường, mà là suối linh tuyền, ở đây, yên tĩnh điều tức có thể làm thông kinh mạch, an định tinh thần, thúc đẩy lưu thông linh lực, đạt hiệu quả gấp đôi.
Bạch Linh Trần và Hoắc Quân Tiêu đến linh trì này, một phần vì giấc mộng ác và tà khí trong người, một phần khác...
Phần khác đó không cần nói cũng rõ.
Dù là dùng thuật pháp thanh lọc chung quy vẫn không thoải mái bằng việc ngâm mình trong hồ nước ấm.
Bạch Linh Trần ngồi trong hồ nước nóng, nhắm mắt điều tức, không biết có phải vì khúc mắc lớn nhất của y cuối cùng cũng đã được giải tỏa hay không, mà tà khí vốn luôn tồn tại, phân tán và ngưng tụ ở các nơi trong khí mạch nay bỗng trở nên dễ dàng kiểm soát.
Y ngưng thần khai thông từng nơi ngưng tụ tà khí, gom chúng lại, theo mạch di chuyển mà đẩy ra, cuối cùng, hóa thành một dòng máu đen, từ đầu ngón tay giữa của hai bàn tay Bạch Linh Trần nhỏ xuống.
Khi Bạch Linh Trần đẩy giọt máu đen cuối cùng ra ngoài, Hoắc Quân Tiêu, người bị ít tà khí xâm nhập hơn, đã kết thúc việc điều tức.
Tuy nhiên, y không mở mắt, vẫn ngồi tĩnh lặng, để khí lưu thông qua toàn thân một lần nữa, cho đến khi xác nhận không còn gì bất thường, rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vừa thở phào một hơi, Bạch Linh Trần liền cảm nhận được phần lưng trần của mình đang tựa vào một lồng ngực ấm áp rắn chắc.
Ngay sau đó, những nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi từng chút một rơi xuống vai và cổ của y, một đôi cánh tay săn chắc, cơ bắp hoàn mỹ vòng quanh người y, ôm y một cách hờ hững.
Bạch Linh Trần: "..."
Thế nào gọi là được đằng chân lân đằng đầu không biết chừng mực? Nhìn Hoắc Quân Tiêu là sẽ biết.
Khoảnh khắc đó, Bạch Linh Trần suýt nghĩ rằng cái con người không cần da mặt của Hoắc Quân Tiêu lại một lần nữa thức tỉnh trong hắn.
Bạch Linh Trần mặt không biến sắc, giơ tay lấy một vốc nước, không thèm quay đầu lại mà chưởng thẳng về phía sau.
Hoắc Quân Tiêu bị dội nước vào mặt nhưng không hề nổi giận, trái lại còn nhếch môi cười nhàn nhạt.
"Trời sắp sáng rồi, điều tức xong thì về đi, đừng quên hôm nay ngươi còn phải dạy đám đệ tử mới nhập môn kiếm pháp," Bạch Linh Trần vừa nói đẵ lắc mình biến mất khỏi trước mặt Hoắc Quân Tiêu trong nháy mắt.
Vừa đáp xuống bờ, y đã khoác lên người bộ y bào hoàn chỉnh.
Hoắc Quân Tiêu đáp lại một tiếng, cũng chuẩn bị lên bờ.
Ai ngờ hắn chưa kịp động tác thì hai bóng người đã lần lượt xuất hiện bên cạnh suối nước nóng ở Vong Trần Phong, chỉ cách Bạch Linh Trần đang đứng trên bờ không quá hai bước.
Hoắc Quân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra không phải ai khác mà chính là Dư Hiền và Ổ Nam.
Bạch Linh Trần trong lần vốn đã có quỷ: "..."
Dư Hiền răng có chút đau: "..."
Ổ Nam hoàn toàn chẳng hiểu đầu đuôi: "..."