Mùa hè ở thành phố Nghi dường như luôn đi cùng với những cơn mưa to, mỗi ngày một lần, hầu như không bao giờ bị gián đoạn. Mặt trời giây trước còn đang chói lọi thì giây tiếp theo mây đen đã cuồn cuộn kéo đến từ chân trời với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó là một vài tia chớp cùng tiếng sấm nổ vang trời, cơn mưa cứ như vậy mà ào ào trút xuống, nhấn chìm cả thành phố và một số ít người đang chạy trên đường.
Trong cơn mưa như trút nước, Bạch Kha cầm ô rẽ vào con hẻm nhỏ kẹp dài giữa hai bức tường ở cuối phố,đi dọc hai bên tường là những giọt nước rớt xuống đọng lại bên chân tường, đầu kia của ngõ nhỏ là một khu dân cư cũ nát.
Đây là khu đô thị lâu đời nhất ở thành phố Nghi, hầu hết đều là những toà nhà cũ từ hàng chục năm trước, bẩn thỉu và lộn xộn đan xen vào nhau, không hề có một thẩm mỹ nào cả giống như bị người vò nát thành một cục rồi ném bừa vào một góc Tây Nam của thành phố.
Nhiều năm qua, chính quyền thành phố Nghi không ít lần quy hoạch và xây dựng lại thành phố, nhưng không biết vì sao nơi này luôn bị lãng quên giống như cố tình quên đi vậy. Cho nên nhiều năm đã qua đi, nơi này vẫn như cũ, hình dạng như quỷ, tình trạng các vật liệu dừng lại ở trình độ chục năm trước, thứ duy nhất phát triển có lẽ chỉ là rêu trong con ngõ nhỏ ngày càng nhiều qua từng năm, ở trong những ngày mưa như vậy nó là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Một thanh niên quên mang ô, đội ba lô trên đỉnh đầu vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa nhảy để tránh mấy vũng nước trên mặt đất, nhưng không biết vì do xui xẻo hay sao mà một chân lại dẫm phải một mảng rêu xanh, cả người lảo đảo đổ về phía trước, mắt thấy sắp đụng vào người Bạch Kha, nhưng Bạch Kha lại nghiêng người về bên phải, đồng thời còn thuận tay giữ lấy cánh tay của thiếu niên ngăn cho cậu không ngã nhào xuống đất.
" Đậu má! Bất cẩn một cái là trúng bẫy của phe địch! Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay giúp đỡ!" Thiếu niên vỗ ngực thở hắt ra, lại ngẩng lên nhìn chiếc ô đang ở trên đầu mình, không để ý mà vỗ vai Bạch Kha, cảm thán: " Quả nhiên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt..."
Bạch Kha: "..."
Thậm chí mí mắt y cũng không nhấc lên, chỉ gật đầu nhẹ rồi cầm ô nhấc chân đi,cứ như vậy mà để lại người thanh niên đang ướt sũng đến quần lót còn lộ ra ở đằng sau dưới cơn mưa tầm tã.
Trong nháy mắt thiếu niên kia lại bị cơn mưa giội xuống ỉu xìu giống như một con gà héo, vừa vô tội vừa đáng thương.
" Anh không cho tôi đi nhờ một đoạn đường sao?" Thanh niên hồi phục tinh thần nhảy lên lắc lắc cái túi đang cầm, Bạch Kha vừa đi được một đoạn đường được một lúc thì quay đầu lại trong mưa, nghi hoặc hỏi: " Cả người cậu còn có chỗ nào còn khô ráo sao?"
Thanh niên: "..." Hình như là không có...
Cậu ủ rũ cúi đầu cầm cái túi đi được vài bước thì cảm thấy trong túi quần có thứ rung lên dữ dội thậm chí khiến cả chân cậu ta run lên hai lần, cậu dừng chân lại, móc từ trong túi một thứ giống như điện thoại rồi nhìn nó thì hơi sững sờ, lẩm bẩm một câu: " Không phải chứ, trùng hợp vậy sao? "
Người thanh niên cầm lấy món đồ kia xoay người lại, lại một lần nữa lắc lắc cái túi nhảy lên: " Thiếu hiệp, tôi thấy anh cốt cách thanh kỳ* có hứng thú đi cùng tôi hay không..."
*Cốt cách thanh kỳ: Đại khái là người có xương cốt đặc biệt có khả năng đạt được võ công cao cường. ( 骨骼清奇
: Bản gốc như này tui cũng không biết dịch thế nào cho hợp lý, tra baidu nó giải nghĩa như vậy nè, ai có góp ý thì cmt nhe.)Đáng tiếc lần này trong con hẻm thậm chí còn không có một bóng ma.
"... Một chuyến... Ặc, chạy nhanh như vậy?" Thiếu niên gãi gãi đầu, thất vọng quay đầu lại, tiếp tục xoay người nhảy qua bảy tám vũng nước nữa, " Được rồi, trở về rồi nói sau đi... Ngay cả khuôn mặt của đối phương tôi còn chưa nhìn rõ, đậu má!"
Cùng lúc đó, Bạch Kha đã đi tới góc ngoặt sau cùng ở cuối con hẻm, lúc này y với thả chậm bước chân, đi vào tòa nhà cũ gần nhất.
Các bức tường của tòa nhà đã bị bong tróc, trên góc tường là những mạng nhện kết chằng chịt, thoạt nhìn u ám, rách nát, hoang tàn. Trên mặt đất lầu một còn có những đôi ủng đi mưa kiểu cũ vứt lộn xộn và một cái xô nhựa màu đỏ chứa đầy các vật dụng linh tinh mà cư dân ở đã ném ở đây vào năm nào cũng không rõ, những lớp bụi đã rơi xuống đất một tầng dầy.
Dường như Bạch Kha đã quen với điều này, y thậm chí còn không liếc mắt nhìn đống đồ hỗn tạp ấy, chỉ cầm ô lắc lắc cho các hạt mưa còn đọng lại rớt xuống. Có một chút im lặng.
Mặc dù tiếng kêu của thanh niên kia vừa rồi đã bị tiếng mưa ồn ào át đi, nhưng Bạch Kha trời sinh thính lực so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, cho nên y vẫn nghe rõ ràng chẳng qua y lơ đi mà thôi.
Thứ nhất là cách nói chuyện của thiếu niên khiến y nhớ đến một người khác khiến y đau đầu và Bạch Kha không muốn phản ứng.
Thứ hai hắn sợ thanh niên kia lỗ mãng đuổi theo, sau đó bị dáng vẻ của y làm giật mình.
Bạch Kha sửa sang lại chiếc ô che mưa, sau đó ngẩng đầu. Vừa nãy, y vẫn luôn để nửa khuôn mặt trong bóng tối của ô cùng với tóc mái nên là người thiếu niên kia không thể thấy rõ khuôn mặt của y, lúc này mới hoàn toàn lộ ra.
Kỳ thực Bạch Kha lớn lên không xấu, ngược lại là lông mày thanh tú, rõ nét, sống mũi cao thẳng, gương mặt gầy gò, chung quy là một bộ dạng đẹp đẽ. Chỉ là làn da trắng bệch thiếu sức sống giống như có bệnh trạng, hơn nữa đôi môi nhợt nhạt luôn mím chặt, khiến cả người y tỏa ra khí chất hơi khó tiếp cận.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm của tướng mạo y, nguyên nhân chân chính là nằm ở đôi mắt y.
Trong tất cả những người biết Bạch Kha thì trong mắt bọn họ y hoàn toàn bị mù, mù trời, từ khi sinh ra y đã chưa bao giờ có một ngày ánh sáng.
Đôi mắt ẩn trong bóng tối của mái tóc nhìn không giống bình thường, chúng vẫn luôn được khép chặt, từ trước đến giờ hầu như không mở ra. Mà hai bên khóe mắt còn có một vết bớt màu đỏ sẫm mang hình dạng kỳ quái, trông rất giống máu tuôn chảy ra từ đôi mắt khi bị những giọt mưa rơi trên gương mặt rồi chảy xuống gò má.
Vết bớt quỷ dị như vậy, cùng với những quầng thâm xanh nhạt dưới mắt như thiếu ngủ quanh năm khiến cả người y như phủ lên một tầng cảm giác u ám, âm trầm, quả thực giống như một con thủy quỷ vừa bước ra khỏi cơn mưa.
Vị thủy quỷ thân hình mảnh khảnh này chuẩn bị bước lên lầu chợt nghe trên lầu vang lên tiếng đóng cửa "Bành—", tiếp theo là một loạt tiếng bước chân không hề nhẹ nhàng chút nào, " Bịch bịch bịch" một mạch đi xuống dưới, rất nhanh mà đi đến chỗ ngoặt cầu thang đối diện y.
"A—" người đàn ông đi xuống lầu hiển nhiên không nghĩ tới có người không tiếng động mà đứng im lặng dưới lầu, người đàn ông giật mình hít một khí lạnh rồi thở hổn hển, tiếng bước chân cũng dừng lại. Sau khi phản ứng được người nọ đứng dưới là ai, người đàn ông với vỗ ngực, cười khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói: " Tiểu Kha, làm sao không lên tiếng, dọa chú một hồi."
Bạch Kha kêu " Chú Lý", giải thích nói: " Mới vừa đi vào."
Chất giọng của y có chút lành lạnh, rất dễ nghe, không cao không thấp, giống như một người không muốn tốn công nói chuyện.
" À à." Chú Lý trả lời hai tiếng, đi xuống lầu vỗ vỗ bả vai Bạch Kha nói: " Đi lên đi, đừng đứng ở đây, mưa to gió lớn."
Mặc dù chỉ mới 18 tuổi, xương cốt vẫn chưa phát triển hết, nhưng Bạch Kha đã rất cao, mặc dù vóc dáng có chút gầy yếu nhưng vẫn luôn đứng thẳng. Y hơi gật đầu, liền bước đi lên lầu.
Kết quả mới đi được một bậc thang thì nghe thấy tiếng căng dù và tiếng nói của chú Lý: " À đúng rồi! Quên không nói. Vừa nãy chú đang ở trên ban công, nhìn thấy dưới lầu có một người không cầm ô vội vàng quay mặt về phía sau, do trời mưa to nên chú không nhìn rõ lắm, mở cửa sổ hô hai tiếng người ta cũng không quay đầu lại. Cháu trở về xem có đúng là lão Bạch không! Nếu không có ở đó, vậy thì kêu Tân Tân giúp cháu tìm người, nó đang ở nhà. Chú đang có việc gấp nên phải đi trước." nói xong cũng không đợi Bạch Kha đáp liền vội vàng rời đi.
Bạch Kha: "..."
Y cầm theo ô rồi vội vã lên lầu, thoạt nhìn không giống người mù một chút nào, trong chớp mắt y đã đứng ở cửa nhà trên lầu ba, sau đó lấy chìa khóa mở cửa.
Nếu có người quen ở bên cạnh, nhìn thấy hành động của Bạch Kha sẽ ngạc nhiên há hốc mồm có thể đút vừa cả một nắm tay— bởi vì Bạch Kha chỉ mím môi, nhìn xung quanh một vòng, một lúc sau liền xác nhận người cha hố hắn 18 năm không có ở trong phòng.
Đúng vậy... là nhìn xung quanh.
Y quay người lại giống như một người hoàn toàn bình thường, nhìn từ trái sang phải, sau đó có chút bất đắc dĩ lui về phía sau khóa cửa, giống như chưa từng đi lên vậy, rồi lại vội vã xuống lầu, bước chân nhanh mà ổn định không dừng lại.
Tất nhiên, y cũng không đến nhà để nhờ con gái của chú Lý giúp đỡ theo như ông nói, mà trực tiếp bung ô đi ra ngoài. Đi qua bốn hoặc năm tòa nhà cũ kỹ, ở một chỗ đã lâu không có người ghé thăm là công viên chỉ có hoa khô và lá vụn xơ xác tìm được người y muốn tìm.
Người nọ thân hình cao, nhìn từ xa thế nào cũng không giống cha của một đứa trẻ 18 tuổi, mà giống như một thanh niên trẻ tuổi, nhiều nhất thì tuổi cũng không quá ba mươi, cứ như vậy mà đứng thẳng trong cơn mưa như trút nước, hơi hơi ngửa đầu, hình dáng bị sương mù phản chiếu có hơi mông lung, nhưng không mang dáng vẻ chật vật, nhếch nhác.
Nếu anh ta vẫn luôn duy trì tư thế như vậy, thậm chí sẽ tỏa ra một loại khí chất khó có thể tả được.
Đáng tiếc dễ nhận thấy chính bản thân anh ta không nghĩ như vậy—
Ngay lúc Bạch Kha bước nhanh tới, chuẩn bị duỗi tay kéo anh ta, đột nhiên có một tia chớp lóe lên, toàn bộ cảnh vật bên dưới bị chiếu rọi bởi một ánh sáng màu tím trườn bò và vặn vẹo trên bầu trời, tưởng như là muốn đánh xuống mặt đất.
" Đừng kéo!" Người nọ xé ống tay áo bị Bạch Kha túm lấy, lại đẩy Bạch Kha sang một bên, sau đó giang hay cánh tay mở rộng, hướng về những tia chớp đang xẹt qua bầu trời: " Đã đến lúc rồi, ngươi nhìn xem, lôi kiếp sắp đến rồi! Ngươi đứng xa một chút, cẩn thận chốc nữa làm ngươi bị thương."
Bạch Kha: ".."
Thanh niên trạc tuổi mà y đã gặp trong con hẻm trước đó hiện lên trong suy nghĩ của y, nếu như thiếu niên kia cùng với người trước mắt y xướng một vở tuồng, nói không chừng sẽ rất có nhiều đề tài.
Thiếu niên kia đã nói điều gì ấy nhỉ— thế giới này vẫn còn có nhiều người tốt...
Nhưng tại sao những người xung quanh y cứ là bệnh xà tinh*?
*Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh, tâm thần. Là ngôn ngữ mạng bên Trung, nhưng không có ác ý, chế nhạo. ( Baidu:)Bạch Kha mặt không biểu tình mà trầm mặc hai giây, sau đó dứt khoát đặt ô xuống, đi tới, dùng sống bàn tay bổ vào sau gáy của người đàn ông, khiến người đàn ông trợn tròn mắt, hai chân mềm nhũn cả người té xuống đất.
Bạch Kha xoay người, đúng lúc dùng tấm lưng hơi gầy đỡ lấy người đàn ông, lại cầm hai cánh tay quấn quanh cổ chính mình, sau đó mím môi, cõng người đang ngất xỉu này lên lưng, vừa giẫm lên vũng nước mưa đầy dưới đất giọng nói hơi lạnh nói: " Cha, đã đến giờ uống thuốc rồi."