Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 37





"Cậu gọi đây là hồ cá?" Chỉ vào mặt tường thủy tinh to lớn hoàn chỉnh phía trước, Cung Tứ nhìn về phía Khê Lưu.
" Ừa ~ "Khê Lưu cười gật đầu.
" Đây quả thực đẹp như viện hải dương, không, ở đây so với viện hải dương còn lớn hơn ... Ít nhất, so với viện hải dương ở thung lũng mặt trời có thể lớn hơn." Cung Tứ son sắt thề.
Chưa từng rời đi phụ cận Trấn Lãnh Thủy, Cung Tứ đi qua duy nhất một viện hải dương chính là viện hải dương trong tâm trấn, cậu nghĩ nơi đó thật không tệ, chẳng ngờ nơi này của Khê Lưu còn tốt hơn bên kia, cái khác cậu không hiểu, thế nhưng khuynh hướng cảm xúc chất liệu gỗ hắn thế nhưng nhìn ra, trước mắt "Hồ cá "Cái này vật liệu rõ ràng cao cấp hơn, thiết kế căn bản càng là không cùng một cấp bậc với viện hải dương ở trên trấn, chớ đừng nói chi là trong viện hải dương trấn trên đầy ắp cả người, mà ở đây chỉ có hai người là cậu và Khê Lưu.
Nghĩ tới kiến trúc bên hồ ở bên ngoài, Cung Tứ nghĩ thầm có khi bên trong cả tòa nhà liền làm một "Hồ cá " đây, không chứa vật nào khác.
Thật là có đủ tiền!
Khê Lưu đã ở trong phòng ngồi xuống.
Lúc này Cung Tứ mới phát hiện trong phòng cũng không phải là trống không... ít nhất ... Có một cái ghế, một cái ghế da dày rộng thoạt nhìn phi thường thoải mái, ngồi ở trên ghế , Khê Lưu vẫy tay hướng Cung Tứ, đến khi Cung Tứ qua hắn chủ động đứng dậy nhường chỗ ngồi, đem Cung Tứ đặt tại trên ghế.
" Thử cảm nhận một chút, cái ghế này rất thoải mái, chỗ ngồi có thể điều chỉnh, có thể ngồi còn có thể nằm." Nói, hắn biểu diễn một chút cho Cung Tứ xem, không bao lâu Cung Tứ đổi sang tư thế nằm trên ghế da.
Tựa như nằm ở trong đám mây —— Cung Tứ nghĩ, bởi cái tư thế này, bên trong tầm mắt của cậu toàn bộ là nước trong "Hồ cá ", cái loại cảm giác bị nước biển vây quanh cũng càng sâu sắc.
Khê Lưu cũng nằm xuống, bên trong chỉ có một cái ghế, hắn liền nằm ở trên thảm.
Cứ như vậy, hai người một ở trên ghế, một trên mặt đất, đều là tư thế ngửa mặt nhìn lên, lẳng lặng nhìn thủy cảnh biển sâu trên đỉnh đầu, qua thật lâu, Khê Lưu mới mở miệng lần nữa:
" Ban đầu là Tạ Khai tạo cho tớ hồ cá đầu tiên trong phòng ở, đương nhiên khi đó ông ấy không phải tạo hồ cá như thế này, mà là là vì để tớ cảm thụ được thủy nguyên tố mới tạo thủy phòng."
" Nhà của tớ Người sử dụng đa số là thủy hệ, có người nói dưới loại tình huống này năng lực của tớ đại khái xác suất là thủy hệ là rất lớn, tuy rằng kiểm tra không được, thế nhưng Tạ Khai vẫn tạo phòng như vậy cho tớ. Để tớ cảm thụ cảm giác được nước vây quanh nhiều hơn.
" Không chỉ như vậy, cậu không phát hiện nơi này đặc biệt nhiều nước sao? "
" Bọn họ nói địa phương nhiều nước thì thủy nguyên tố cũng phong phú, dù cho tớ không phải là thủy hệ, thế nhưng bộ phận năng lượng thuộc về thủy hệ sẽ bị kích phát, đối với thân thể như vậy mới có lợi, dù sao thủy hệ nổi danh là năng lực chữa trị nhu hòa. "
Bóng nước màu xanh nhạt ở trên mặt Khê Lưu dập dờn bồng bềnh, Khê Lưu một bên vừa nhìn nước, một bên chậm rãi tự thuật chuyện cũ của mình.
" Năng lực chữa trị không trị khỏi được... Cơ thể của tớ dường như không có tốt hơn bao nhiêu, cũng không có vì vậy biến thành Người sử dụng thủy hệ, thế nhưng nhưng thật ra tớ thích cảm giác được nước vây quanh."
" Cậu có cảm thấy ở đây ngẩn người thật tốt hay không?"
" An tĩnh, vắng vẻ, có thể bình tĩnh tự hỏi, cũng có thể để đại não trống không, cái gì cũng không nghĩ."
" Tớ chỗ này còn có thiết bị âm thanh ~ cao cấp nhé. "
" A .." Cung Tứ thì thào, nhìn nước trên đỉnh đầu, cậu cảm giác mình đã dung nhập cả người vào trong nước.
" Một lát tớ đem mật mã vân tay trên khóa thêm cậu nữa, cậu chừng nào nghĩ đến thì liền đến, trong khoảng thời gian này tớ cũng không tới, cậu có thể một mình ở chỗ này ngẩn người thỏa thích ... tự hỏi, thế nào?" Khê Lưu nói với cậu.
Không đợi cậu cự tuyệt, Khê Lưu tiếp tục nói: "Mấy người Tạ Khai nói vẫn có chút có lý, em trai cậu đều là thủy hệ, Thu Hạ băng hệ kỳ thực cũng là thủy hệ, cho nên xác suất cậu là thủy hệ phi thường lớn, chỗ này nhiều nước như vậy, phi thường thích hợp một mình cậu lưu lại, cứ dần dần đợi, biết đâu có thể bỗng nhiên cảm thụ được nguyên tố năng lượng thủy hệ?"
"Còn có, chỗ này rất thích hợp để ngủ, khi tớ ngủ không được cuối cùng tới nơi này, lưu lại lập tức có thể ngủ ngon giấc. Mấy ngày nay Cậu quá mệt mỏi, đen cả vành mắt nên ở đây một lát, ngủ một giấc."
Hắn suy tính chu đáo như vậy, Cung Tứ thật không tìm được lý do cự tuyệt.
Nhìn nước trên khoảng không chung quanh, Cung Tứ bỗng nhiên nói: "Ở đây nếu cậu gọi là hồ cá, tại sao không có cá?"
Cậu nói là sự thật, trong "Hồ cá "trống không, đừng nói cá, ngay cả thủy thảo cũng không có một cây, sạch sẽ, ngoại trừ nước chính là nước.
Vừa dứt lời, Khê Lưu phía dưới liền phản bác:
"Ai nói không có cá, cậu xem —— "
Cung Tứ không giải thích được hướng xung quanh nhìn, bỗng nhiên, lúc thấy cái gì đó, hắn bỗng nhiên trợn to hai mắt!
Từng cái từng cái điểm đen bỗng nhiên xuất hiện ở trong bốn phương tám hướng thuỷ vực, ban đầu là chấm tròn là phi thường nhỏ, lấy mắt thường lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng thành lớn, chúng nó từng cái một trở nên lớn, giãn ra, xuất hiện đầu, lại toát ra cái đuôi, Cung Tứ mắt nhìn trong thời gian cực ngắn chúng nó từ điểm đen biến thành từng con cá màu mực!
Hơn nữa không chỉ có như vậy ——
Những con cá nhỏ này ở trong nước bơi bơi, thỉnh thoảng gặp gỡ liền va chạm, cơ hồ là trong nháy mắt thân thể tiếp xúc liền hòa làm một thể, một giây kế tiếp, hai con cá cuối cùng biến thành một con cá lớn hơn!


Bên trong "Hồ cá" , loại va chạm này không ngừng phát sinh, cuối cùng, bên trong  chỉ còn sót lại một con cá.
Một cái đuôi cực đại, toàn thân cá màu đen ....
Tốc độ thật chậm. Nó ở bên trong hồ cá chậm rãi bơi lội, phảng phất là vương giả duy nhất trong khắp thủy vực.
"Đây là..." Nhìn một màn bất khả tư nghị  trước mắt, Cung Tứ ngồi dậy.
Con cá lớn này thực sự quá lớn, gần như phủ kín tường thủy tinh chính diện trước mặt cậu! Nó là trông rất sống động như vậy, ngay từ đầu Cung Tứ còn tưởng rằng đó là cá  thật, thẳng đến khi hắn tỉ mỉ quan sát một lát, mới phát hiện đó căn bản không phải là cá, mà là sương dày nồng đậm, thay vì nói là cá, không bằng nói là cắt hình một con cá, hoặc là nói là hình  một con cá hắc động.
Quá thần kỳ! Cung Tứ há to miệng.
Ngón tay mảnh khảnh của Khê Lưu điểm nhẹ trên không trung, cá lớn kia liền từ bên trong "Hồ cá" phá "Hang" mà ra, nó chậm rãi bơi, thân thể to lớn phủ kín hơn nửa không gian bên trong, thẳng đến trước mặt  Cung Tứ.
Dưới sự chỉ huy của Khê Lưu, "Cá" kia dùng đầu cá to lớn nhẹ nhàng điểm nhẹ ngón tay Cung Tứ đưa ra.
Sau đó vẫy đuôi một cái, nó phóng lên thiên không, lần thứ hai xuyên thấu thủy tinh vào bên trong "Hồ cá"!
" Quá đẹp!" Cung Tứ nỉ non.
Khê Lưu liền nở nụ cười:" Đây chính là cá  tớ nuôi."
" Là tớ dùng năng lượng biến thành cá."
" Thích không?"
Hỏi hỏi Cung Tứ.
Chậm rãi gật đầu, tầm mắt Cung Tứ vẫn như cũ dừng lại ở trên người cá lớn bên trong hồ cá.
" Thích liền giữ lại, một con cá như vậy đại khái có thể ở bên trong hồ cá đợi mấy ngày, thời gian dài sẽ tiêu thất, thế nhưng đừng lo, cậu muốn nhìn, bất cứ lúc nào tớ cũng làm cho cậu." Khê Lưu nói.
Tầm mắt kéo dài chăm chú nhìn vào trên người cá lớn bên trong hồ cá thong thả bơi lội , Cung Tứ bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay đầu nhìn về phía Khê Lưu nói
" Tớ kỳ thực cũng nuôi cá, từ quê nhà mang tới, cái kia... Có thể hay không thả vào trong hồ cá này?"
" Được chứ, hồ cá này mở ở trên đỉnh, bên kia có cánh cửa, cậu mở cửa vào sẽ thông tới đó, đem cá bỏ vào là được. Thế nhưng hoá ra Cung Tứ cậu thích nuôi cá a~ trở về tớ thêm chút cá vào bên trong là được rồi, dù sao vẫn là cá cảnh bên ngoài nhìn vẫn đẹp."
Cũng không chờ Cung Tứ cự tuyệt, Khê Lưu cầm lấy một cái hộp lấy vân tay Cung Tứ, phất tay một cái, rời khỏi phòng.
" Cậu ở nơi này tự hỏi thoải mái, thuận tiện ngủ một giấc, tớ rời đi trước."
Khê Lưu nói xong, liền săn sóc rời đi.
Lưu lại Cung Tứ, ngồi trên trên ghế da một lát, cậu lại nằm ở trên ghế một lần nữa.
Ngay từ đầu cậu đúng là muốn như Khê Lưu nói, cảm thụ một chút thủy nguyên tố chung quanh, nhưng mà cá lớn kia bơi thực sự quá thong thả, quá thôi miên, cậu nhìn một chút, chẳng biết lúc nào liền buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng, Cung Tứ ở trên ghế da trầm trầm ngủ say.
Trong giấc mộng.
Trong mộng, dường như cậu xuất hiện ở trong một phòng kín mít, xung quanh tất cả đều là nước, tràn ngập trong nước với cảm giác áp bách, tìm không được lối ra, cậu cảm thấy mình sắp không thể hô hấp, cậu giãy dụa, ngọ nguậy, bỗng nhiên! Phía trước xuất hiện một cánh cửa! Một cánh cửa đang mở! Đối lập trong  phòng hắc ám mà rực rỡ, ngoài cửa sáng bừng !
Cung Tứ bước nhanh hướng cửa chính chạy tới, sau đó, ngay khi cậu giãy dụa tới cửa, cậu thấy được một bàn tay, sau đó...
Một cái kéo.
Người kia cầm trên tay một cái kéo
________________________________________
Tiểu kịch trường
Cung Tứ: Tớ biết đại khái tớ là cái gì rồi ...
Thêm nữa
Sợ mà không hoảng, muốn mà không được.