Nhiếp Nghi bóp mạnh lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh mà nói. Cằm nhỏ bị anh siết muốn gãy vụn ra.
Mắt anh long lên. Màu trắng trong mắt đều đã hằn lên tia máu đỏ.
"Nói lại lần nữa!".
Lâm Băng cắn chặt răng, đáng thương nhìn anh, người run run như muốn khóc. Trong mắt cô sóng sánh nước, như muốn trào cả ra ngoài, Nhiếp Nghi thiếu chút nữa thì đã bị cô làm cho mềm hết cả lòng dạ ra.
"Chú... Em đau...".
Tay anh càng dùng lực.
"Em đừng có đánh trống lảng với tôi!".
Khắc lão gia hoàn toàn lệch tông với mọi người, bỗng dưng cười phà phà đi tới.
"Cậu Nhiếp này, không phải cô Lâm đây đã nói rất rõ rồi sao? Cô ấy không có thích cậu!" - Khắc lão gia đi đến, khiếm nhã muốn sờ lên làn da tay trắng muốt của Lâm Băng - "Cô Lâm à, hay cô...".
Nhiếp Nghi hất phăng bàn tay của lão ra, thành thục bẻ quặp về phía sau lưng, khiến lão la lên oai oái. Lâm Trung thấy như vậy vẫn còn quá nhẹ.
"Thử động vào lần nữa xem tôi có bắt ông về đồn không?".
"Cậu... Cậu dám...?".
Nhiếp Nghi cười.
"Có gì mà tôi không dám chứ?".
Bữa tiệc này xem ra không thể ăn tiếp được nữa rồi. Lâm Trung đang vòng qua bàn, định đưa Lâm Băng về nhà thì tay cô đã bị Nhiếp Nghi chộp lấy, kéo đi mất.
"Chú... Từ từ đã... Còn anh em?!".
Anh không buồn trả lời cô, xồng xộc đưa cô ra ngoài.
Kịch bản này có hơi quen thuộc. Lâm Băng dường như đã có thể đoán được anh sắp làm gì. Nhiếp Nghi đẩy cô vào rồi trèo lên xe, nổ máy, phóng vút đi.
Dĩ nhiên là Nhiếp Nghi đưa cô về nhà anh rồi. Trái với mong đợi của anh là cô sẽ thấy hoảng sợ hoặc rối bời ăn năn. Cái thái độ bình thản như vẫn làm chủ được tình hình của cô càng chọc điên anh hơn.
Nhiếp Nghi giữ lấy một bên tay cô, mở cửa, xô mạnh cô vào phòng. Đèn còn chưa kịp mở. Lâm Băng đã thấy anh đánh úp từ phía sau. Váy cô bị kéo lên đến eo, hai mông tròn căng hình quả đào cong lên khiêu khích cùng với hai đùi màu mỡ bao chặt lấy vùng thịt tam giác múp thịt. Người cô thì rõ nhỏ nhưng chỗ nào cần đẫy đà thì rất đẫy đà.
Nhiếp Nghi còn chưa làm gì đã đem dục vọng đột ngột chọc mạnh vào trong cô.
"A... Chú...".
Lâm Băng ôm chặt lấy thành ghế sofa, đau như muốn ngã. Còn chưa kịp hít thở thì Nhiếp Nghi đã tóm chặt lấy eo cô thúc đến.
"A...".
Hôm nay cô còn đeo thêm một chiếc quần tất đen, quần lót lọt khe ren mỏng manh vô cùng, ôm sát bờ mông nảy nở, khiêu khích người ta đâm đến. Nhịp điệu của Nhiếp Nghi không nhanh, nhưng mỗi cú hích của anh đều rất thô bạo, tách hai chân cô đâm vào rất sâu. Nơi đó còn rất cứng, thô to như một cây trường côn, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mỏng muốn xé nát.
"A... A...".
Hai bàn chân của Lâm Băng phải kiễng cao để chống đỡ lực đẩy vô cùng lớn từ anh. Hai bầu ngực lớn đã bị xô, bung ra khỏi dải lụa chật chội, nảy tung lên theo từng đợt sóng vỗ.
Lâm Băng đau đớn. Nơi giao hợp giữa hai người còn chưa đủ trơn ướt, Nhiếp Nghi còn dùng sức rất mạnh, đâm như muốn hất văng não của Lâm Băng ra.
"Em nói em không yêu tôi hả? Tôi cho em nói lại lần nữa!".
"A... Chú...".
Cô không thở được. Hai mông đẩy cao đón anh nghênh hợp, nhưng thật sự quá đau đớn, còn đau hơn cả lần đầu tiên. Khe sáng nhỏ nhoi từ chiếc rèm cửa hắt vào, soi lên bóng thân của hai người đang dính chặt vào nhau. Hai bầu ngực không ngừng lắc lư. Bóng cô nhỏ xíu, còn có chút chật vật trong khi bóng của Nhiếp Nghi lại rất cường tráng, hữu lực. Anh nâng hông, rút toàn bộ vật thô dài đang chĩa thẳng ra, rồi lập tức sục vào trong người cô.
Lâm Băng co quắp nằm trên ghế sopha, trào nước mắt vì đau.
"Nói mau!".
Anh mỗi lúc một điên cuồng gia tốc. Nơi đó của cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Não muốn nghĩ đến những lúc tình tứ giữa hai người nhưng còn chưa kịp nghĩ nổi nữa.
"Nếu em vẫn cứng đầu không nói thì đừng mong tôi thương tiếc em!".
Lâm Băng khóc oà, cô với tay ra chạm đến nơi giao hợp giữa hai người, múi thịt đã sưng tấy, rát như phải bỏng. Mấy tuần này, cô và anh đều không có gặp nhau. Chỗ kia lại đã khít hệt như lúc đầu.
"Em đã chịu nói chưa?".
Nhiếp Nghi vừa tra hỏi vừa mất trí dùng hông giã điên cuồng vào bên trong cô. Lâm Băng không chịu nổi nữa. Dưới thân cô như sắp hỏng mất.
"A... A... Chú... Em yêu chú...".
Nhưng điều đó không có nghĩa Nhiếp Nghi chịu buông tha cho cô. Anh đang hăng máu chơi cô, thậm chí mỗi lúc một hăng. Dường như đã hạ quyết tâm sẽ chơi nát cô cho hả dạ rồi.
"Nói lại xem!".
"A... A... A... Chú đừng... Đừng như thế... A...".
"Nói lại!" - Anh kéo tóc cô, ra lệnh.
"A... Em yêu... yêu chú... A...".
"Nói lại!".
Trên trán Nhiếp Nghi ra đầy mồ hôi, nhỏ từng giọt từng giọt xuống tấm lưng mịn như ngọc của Lâm Băng.
Cô hiểu rồi, Nhiếp Nghi muốn trừng phạt cô. Lâm Băng cắn môi muốn ứa máu. Hai chân cô cũng như muốn gãy ra rồi, bị anh đục muốn gãy.
"A... A... Em yêu chú... yêu chú... Chú ơi... A...".
Nhiếp Nghi đã có chút mềm lòng. Anh sợ còn thế nữa, cô sẽ xuất huyết mất. Bàn tay thô to với ra, xoa nắn hai bầu ngực tròn trịa của Lâm Băng, môi không ngừng hôn lên hõm vai gầy của cô.
Lâm Băng co ro, cuối cùng đã thấy dễ chịu hơn một chút.
"A... Chú... Ôm em... A... Em không... đứng nổi...".
Nhiếp Nghi cầm vai cô xoay lại. Trán và tóc anh đều rịn mồ hôi. Ngực và bụng của Lâm Băng cũng vậy. Anh nhấc đặt cô ngồi lên tựa ghế. Hai tay bóp chặt lấy ngực cô như muốn vắt ra sữa. Anh cúi đầu, chồm xuống ăn nuốt hai bầu bánh bao tươi nóng.
Lâm Băng bấu lấy lưng anh, không ngừng rên rỉ. Đầu ngực cô bị anh nhay cắn, kéo căng ra ngoài, rồi nhả ra. Cơ thể Lâm Băng như muốn vỡ ra thành nước, dưới miệng lưỡi và bàn tay to lớn vuốt ve của anh.
Nhiếp Nghi nhấc mông cô lên, để cô bấu trên người anh như một con gấu Koala, dùng lực hông tung nảy cô trên người. Hai chân tách rộng, vật cứng như muốn xuyên thủng tử cung cô. Nhiếp Nghi đem cô đẩy lên xuống, hùng hục hùng hục.
"A... A... Chú...".
Lâm Băng không chịu nổi nữa, bám chặt lấy người anh, run lên từng hồi rúng động. Từ giữa hai chân cô, mật dịch không ngừng trào ra, chảy dọc xuống hạ thân của Nhiếp Nghi, rớt nhễu nhão xuống đất.
"A... Chú...".
Cô co quắp trên người anh. Hạ thân co rút không dừng lại được. Nhiếp Nghi đặt cô xuống trên bàn ăn. Hai đầu vú cô cứng ngắc, đứng thẳng khiêu khích, khiến anh không kìm được mà khoá chặt hai tay cô trên đầu, nhấn đùi cô xuống, vừa ăn hai hạt ngọc kia vừa tiếp tục chật vật ra vào.
Đến khi cái động nhỏ của cô được bơm đầy tinh dịch của anh thì Nhiếp Nghi mới chịu dừng lại. Sữa đặc rơi vãi ở khắp nơi.
"Chú... Như vậy em sẽ to bụng mất...".
Lâm Băng chỉ mới có mười tám tuổi. Hơn nữa, cô không chắc chuyện giữa cô và Nhiếp Nghi sẽ lâu dài.
Cô là người dơ bẩn. Anh thật sự sẽ không để tâm?
"Không sao. Tôi già rồi, cần có người nối dõi".
Nhiếp Nghi không nhịn nổi khi cô nhắc đến vấn đề này. Dục vọng của anh lại sưng lớn, nâng hai chân cô lên, công phá thành quách.
"A... Nhưng em thích con gái...".
"Được, con gì cũng được, miễn là con của tôi!".
Nhiếp Nghi dùng lực đi vào. Bọn họ triền miên cả đêm, chưa có hồi kết.
Nhiếp Nghi không thèm đi làm, anh kiên quyết không để cho cô trở về nhà nữa.
"Nếu em thích tên Khắc Long kia đến vậy thì em tự mà về!".
"Đêm nay chú đừng đụng vào em nữa, chắc chắn sáng mai em sẽ tự đi về!".
Nhiếp Nghi trừng mắt với cô.
"Em dám?!".
Cúi thấp xuống đối diện với Lâm Băng, Nhiếp Nghi bỗng nở nụ cười ngọt ngào. Tay anh lần xuống, mở cúc áo cô ra.
"Lâm tiểu thư, nếu em có lá gan về nhà với bộ dạng như thế này thì tôi cũng có thể nể tình em không sợ chết mà cho em đi!".
Trên nước da trắng như sứ của người thiếu nữ đều đã in dọc ngang những nốt xanh đỏ như hoa nở xiêu vẹo, phủ khắp từ đầu đến chân.
"Lưu manh!" - Cô mắng, vội vàng khép chặt vạt áo của mình lại.
Dấu vết lưu lại đêm qua giờ vẫn còn đau đớn, ê ẩm. Lâm Băng chợt nhớ mấy tuần thảnh thơi trước của mình. Ít nhất thì cũng không đau như vậy.
"Em không chọc điên tôi thì sẽ không đau như vậy!" - Nhiếp Nghi vỗ vỗ má cô, cảnh cáo.
Lâm Băng phồng mang trợn má.
"Vậy nếu một ngày em chán chú, muốn chia tay, thế thì phải làm sao đây?".
"Nếu không có ngày tôi chán em trước, em đừng hòng chia tay với tôi".
"Chú sẽ chán em à?".
"Nếu em còn không nghe lời như vậy nữa thì tôi sẽ chán. Băng, tôi già rồi, tôi không thể đuổi theo em suốt ngày được. Một mối quan hệ thì nên có sự đóng góp từ cả hai phía, tôi thật sự cũng không thích đuổi theo em suốt ngày đâu".
"Phải rồi!" - Cô bĩu môi - "Dạo này chú còn tự giác biết thân biết phận rằng mình già rồi cơ à!".
"Phải, tôi già rồi. Nhưng sức lực thì vẫn đủ để em gào khóc xin tha như đêm qua đấy!" - Anh nhếch mép - "Lúc em dang rộng hai chân khóc, cảnh tượng ấy thật sự rất động lòng người".
Lâm Băng bịt chặt miệng anh lại.
"Không được nói nữa!".
Anh cười.
"Được, được thôi. Chúng ta "làm" vậy nhé...!".