Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát

Chương 22




Do sợ hành tung tiếp tục bị bại lộ, Lục đội phó đã nghe theo lời của Lâm Băng, rải đinh trên con đường duy nhất đi tới nhà kho kia. Nhân lúc bọn họ sửa xe, không để ý, cô sẽ được đưa vào trong số những cô gái được đem đi bán. Tài xế của bọn chúng không hề phát giác được gì, còn mấy cô gái kia còn bận khóc lóc, hoảng sợ. Tay chân của họ đều bị trói chặt bằng dây thừng, miệng thì nhét vải. Trông thấy Lâm Băng đến, bọn họ cứ không ngừng giãy nảy lên.

Cô chột dạ, còn tưởng bản thân sẽ bị bại lộ rồi chứ?

Không ngờ gã tài xế kia quá sức ngờ nghệch, trông thấy đám con gái rối tung lên như gà bới tóc bị trói chặt ngồi trên đất thì không ngừng quát mắng.

"Lũ chúng mày bị sao vậy? Không thấy ông đây đang bận à?".

Hắn ta hùng hổ đi tới, dùng sức mạnh xô ngã một cô gái ra bên vệ đường.

"Chúng mày mà còn làm loạn, thì đừng trách tao!".

Cái xe bị hư ở cách cái nhà kho lớn kia không xa. Tên tài xế thân hình có hơi mập mạp thô lỗ kia đứng suy nghĩ một lúc, quyết định cột dây đem tất cả những cô gái kia cột lại thành một cục rồi cầm đầu dây dắt đi bộ về phía nhà kho.

Cô gái ban nãy bị hắn xô ngã. Trên tay ma sát vào mặt đường toàn đá sỏi bị xước đến be bét. Mấy cô gái kia thấy hắn quá thô bạo nên không buồn lên tiếng nữa.

Lâm Băng cứ như thế, trót lọt được đưa về nhà kho kia.

Gã tài xế bị chặn lại ngay trước cửa kho.

"Đi đâu đây?".

"Giao hàng chứ đi đâu? Mau tránh ra!".

Gã canh cửa kia mặt mũi bặm trợn, rất đỗi hung dữ.

"Mày không biết à? Đêm qua phát hiện có tai mắt của cảnh sát. Chúng tao đã không nhận hàng nữa rồi. Mau cút về đi!".

Quả như dự đoán của La Thịnh kia, hắn nghe được từ nội bộ bên trong, nói với nhau rằng ở bên phía nhà thổ phía tây tỉnh X rất khó đối phó, đã nhiều lần bất tuân chỉ thị. Cho nên nếu nhà kho này thực sự đã chặn giao dịch hết, thì hi vọng duy nhất của bọn họ chính là xe của nhà thổ kia vẫn giao hàng.

"Các người nói hay lắm. Bộ đi kiếm hàng dễ lắm ư? Bọn tao đã gom mấy tháng trời mới được bao nhiêu đây đứa. Tụi mày giỏi rồi, thích nhận thì nhận, thích chặn thì chặn. Thật không coi ai ra gì!".

Lũ kia tuy mặt mày bặm trợn nhưng mồm mép không cãi lại được tên tài xế này. Hắn ta năm lần bảy lượt muốn làm lớn chuyện, hết nói đến chuyện bên kia làm ăn không uy tín, đến nói chuyện xe của mình hư hỏng rồi, không về được nữa.

Phía bên kia sợ hắn làm ầm ĩ lên, đành nhân nhượng tiếp nhận lô hàng cuối cùng.

"Đại ca, tên này cứ muốn giao dịch cho bằng được!".

Lâm Băng bị hắn kéo vào trong.

Đại ca của băng đảng này là một tên đầu trọc. Trên mắt hắn có một vết sẹo dài xuyên qua con mắt, là vết dao chém trượt. Lâm Băng vừa nhìn thôi đã thấy đau rồi.

"Hàng ngon không đấy mà cứ nhất định phải bán?!".

Gã đại ca đó đứng dậy, nửa thân trên cởi trần, để lộ trước thân đầy những hình xăm đầy hung dữ. Những tên này trên tay đều cầm súng. Hắn đi lướt qua trước mặt từng cô gái xem xét, rốt cuộc dừng ở trước mặt Lâm Băng.

Cô đã cố cúi đầu né tránh, nhưng bị hắn bóp cằm, đau đớn phải ngẩng lên.

Thiếu nữ vừa tròn mười tám đôi mắt sáng trong. Gương mặt có lẫn những đường nét ngây thơ của một đứa trẻ vừa có lẫn những đường nét khiêu gợi, lẳng lơ của một người phụ nữ trưởng thành. Hàng mi cong dài chớp chớp nhìn hắn. Khi đôi mi khép hờ, hai con ngươi đen mờ mịt đầy quyến rũ. Hàng mày mảnh khẽ nhíu lại, bày tỏ sự khó chịu.

Vị đại ca đó làm công việc trông coi kho hàng này đã lâu, còn chưa thấy cô gái nào xinh đẹp đến vậy. Nước da non mềm, ngón cái của hắn vừa chạm tới, mềm ẩm căng mịn khiến hắn không muốn rời tay.

Loại hàng này quá cực phẩm. Mà tại sao hắn nhìn càng kỹ thì càng thấy có chút quen thuộc?!

Gã tài xế kia đến thất thần. Cô gái này ở đâu ra?! Hắn nhớ trên xe của hắn làm gì có ai đẹp đến vậy? Ban nãy do gặp sự cố hắn quên chưa kiểm tra lại số lượng.

"Quách gia... cô ta... cô gái này...".

Không phải hàng của hắn. Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng. Cái vị đại ca gọi là Quách gia kia đã lên tiếng trước. Hai mắt hắn để lộ sự sững sờ.

"Cô gái này là Lâm Băng!".

Cô thảng thốt, không hiểu sao bọn chúng biết được tên thật của mình.

"Không phải chứ đại ca?! Cô Lâm Băng kia chẳng phải chúng ta đã bị hụt mất rồi ư? Hại chúng ta bị sếp mắng cho một trận, phạt đến suýt mất mạng, còn bị cảnh sát truy lùng đến tận đây. Anh có nhầm không thế?".

Một tên gầy gầy ngông nghênh ở phía sau lên tiếng phản bác.

Quách gia kia hình như cũng không tin tưởng lắm vào nhãn quang của bản thân, còn phải mở điện thoại lục hình ra để so sánh. Bọn chúng thật sự còn có hình của cô, là ảnh đại diện trên Facebook cá nhân.

Lâm Băng rùng mình. Ban đầu cô còn tự mình thông minh, tự ý ra chủ trương vào đây làm gián điệp. Bây giờ có khác gì tự chui đầu vào rọ không?

Tên tài xế kia thấy thời thế thay đổi, liền ém nhẹm việc không biết con hàng này ở đâu ra...

"Mấy người thấy chưa? Con hàng mà mấy người để hụt mất là con hàng do chính tay tôi bắt được đấy. Khỉ gió! Nếu giao dịch này các người không trả cho ông đây gấp mười lần thì đừng hòng đem cô ta đi!".

Tên tài xế kia kéo mạnh sợi dây thừng trói chặt tay cô, khiến cô bước lùi mấy bước.

Nước đi này của hắn vô cùng ngu ngốc, bởi vì sau đó, bốn phía xung quanh của họ đều lên nòng súng chĩa thẳng vào.

Lâm Băng nằm giữa trung tâm vòng tròn súng ống này cũng thấy rất đỗi kinh hoàng.

Quách gia nghiêng đầu, nhếch môi nói.

"Mày không nhận ra là mày đang ở đâu có đúng không? Đây là hàng của ai, còn chưa đến lượt mày lên tiếng!".

Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ man rợ, khiến sống lưng Lâm Băng lạnh toát, còn cái người kế bên thì mặt mày đen thui. Hắn biết bản thân đã lỡ lời, hấp tấp quỳ rạp xuống đập đầu cầu xin.

"Xin đại ca tha mạng! Xin đại ca tha mạng!".

"Người đâu?!" - Quách gia ra lệnh - "Mau áp giải cô ta qua biên giới, không được chậm trễ! Con hàng này, chúng ta đã chờ quá lâu rồi. Phải đem cô ta đi để đổi lại sự tín nhiệm của sếp!".

Những điều này không hề theo đúng kế hoạch, nhưng vẫn rất thuận lời. Như thế, có phải bọn họ sẽ đưa cô đến điểm giao dịch tiếp theo. Nơi Nhiếp Nghi bị mất tích có phải không?

Nhờ có lời khai man của gã tài xế mà bọn chúng không ai mảy may nghi ngờ, cô là người do cảnh sát phái đến. Mọi chuyện biến đổi thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.

Lâm Băng không biết người đã mua cô là ai. Chắc chắn hắn là kẻ cầm đầu đường dây này cho nên bọn người này mới cuống quýt như thế.

Một chiếc xe tải cỡ vừa đi tới. Lâm Băng bị ném vào phía bên trong.

Bọn họ không phát giác ra. Trên người cô còn có đem theo bộ đàm của cảnh sát. Lục đội phó đứng cách đó không xa, nghe tiếng luỵch huỵch không ngừng, còn tưởng là cô bị đánh.

Ông ta hỏi thăm cô qua bộ đàm.

"Cô Lâm, cô không sao đấy chứ?".

Cánh cửa bên trong thùng xe đóng rầm lại. Bên trong tối om, chỉ còn lại một tia sáng nhỏ nhoi soi lên mặt của Lâm Băng. Cô nghiêng đầu, cố ngăn sự ghê tởm và kinh hãi đang dâng lên từ trong cuống họng.

Vị Lục đội phó phía bên kia không hiểu gì.

Nhà kho mở ra một lần nữa, một chiếc xe tải từ bên trong chậm rãi ra ngoài. Phía bên kia máy liên lạc chỉ nghe thấy những tiếng thở phù phù nặng nề. Lâm Băng ôm ngực, nhớ tới màn trăng ảo não, nhớ tới dòng dịch đắng nghét hôi tanh cuộn trào, nhớ đến màn đêm sâu rộng bao trùm, nhớ đến đôi chân bị hẫng đi không có chỗ tựa.

Toàn thân liền tím ngắt, mê man run rẩy.

Cô đã bị chìm trong một loại thế giới ám ảnh bao la, xa lạ, không còn để ý tới bên tai có người đang không ngừng gọi.

"Cô Lâm! Cô Lâm! Cô đang ở đâu rồi? Cái xe tải vừa mới đi ra là của ai, chứa những gì...".

Bên phía Lục đội phó mỗi lúc một mất kiên nhẫn. Ông ta thậm chí đã nghĩ đây là Lâm Băng cố tình chiêu trò, gây khó dễ. Ông ta bực mình quát lớn.

"CÔ LÂM! CÔ CÓ CÒN MUỐN CỨU NHIẾP ĐỘI NỮA KHÔNG?".

Lâm Băng bàng hoàng, sực tỉnh.

Hai tay vẫn còn đang ôm lấy gối, ngồi thu lu một góc trong cái thùng bọc thép lạnh ngắt, đong đưa, hòng trấn an chính bản thân mình. Trán cô ướt sũng mồ hôi.

Phải rồi... Nhiếp Nghi. Mình đến đây là để cứu anh ấy.

Cô hốt hoảng, vội vàng thoát khỏi sợi dây trói. Dây này là do bên cảnh sát buộc cho cô. Nhìn thì rất chặt nhưng thật ra vô cùng lỏng lẻo. Tay cô ném cái khăn chặn miệng kia đi.

"Xin lỗi, Lục đội phó..." - Cô khó khăn mở miệng nói.

Trong chất giọng có chút đáng thương, nghe như có tiếng nấc, Lục đội phó đã thầm thấy thương cảm trong phút chốc, nhưng ông ta chợt nhớ ra, cô gái này rất chiêu trò.

Mặt ông lập tức nghiêm lại, gằn lên.

"Lâm Băng, cô đang ở đâu?".

"Tôi... tôi đang ở trong thùng xe tải... Bọn họ muốn đưa tôi đến điểm giao dịch....".

"SAO GIỜ NÀY CÔ MỚI NÓI HẢ? MỒM ĐÂU? BAN ĐẦU CÔ SUNG SỨC LẮM CƠ MÀ! BÂY GIỜ THÌ HỎI KHÔNG NÓI?!".

"Xin lỗi...".

Lục đội phó lập tức huy động lực lượng, đuổi theo chiếc xe kia. Tuy nhiên, đã không kịp nữa, chiếc xe kia đã đi được một quãng khá xa, đi sâu vào trong rừng đêm. Bên phía đội cảnh sát đã hoàn toàn mất dấu.

"BÀ MẸ NÓ LÂM BĂNG! CÔ CÓ THỰC SỰ MUỐN GIÚP KHÔNG? HAY CÔ ĐẾN ĐÂY ĐỂ PHÁ ĐÁM VẬY HẢ?".

Lâm Băng ngồi trên xe, cắn cắn móng tay. Sự căng thẳng mỗi ngày một lớn xếp chồng lên nhau khiến cô không có cách nào bình tĩnh lại được.

Không được, cô phải nghĩ cách, nghĩ cách, bằng không, cô cùng với Nhiếp Nghi đều sẽ chết hết!

Lâm Băng cố móc túi, cố kiếm xem trên cơ thể mình có cái gì. Trong túi áo vội vàng mặc đi hoàn toàn chẳng có gì. Bàn tay cô vô thức chạm lên cái chuỗi ngọc đeo trên cổ mình.

"Lục đội phó, tôi sẽ thả mấy hạt ngọc trai từ dây chuyền của tôi để làm dấu đường đi... Mọi người, cố lần theo nhé!".

"Cô điên à? Sắp đêm rồi còn phải đi tìm mấy mảnh ngọc vụn của cô?! Đây còn là rừng sâu đấy!".

"Lục đội phó... tôi cũng hết cách rồi!".