Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát

Chương 2




Mưa tạnh rồi thì Lâm Băng mới được thả về, thầm cảm thán. Cảnh sát thời nay làm việc thật năng suất.

Nhiếp Nghi cùng Á Thành đi tiễn cô đến tận cổng.

"Nhiếp đội, không cần bắt cô ta lại à?".

Anh lắc đầu.

"Không có bằng chứng!".

Không tìm được hung khí, tuy nhiên, đoạn băng trên CCTV kia được ghi lại rất rõ. Thời gian Lâm Băng vào nhà Thái Vy hoàn toàn trùng khớp với thời gian tử vong.

"Cô gái Lâm Băng đó thật quá xinh đẹp. Thân hình thì... quá bốc!".

Nhiếp Nghi dùng bìa hồ sơ, đập mạnh vào ngực hắn.

"Đang ở cục. Cậu đang nói cái gì vậy hả?".

Á Thành ngậm mồm, bẽn lẽn đi theo vào trong đồn.

Mọi người trông thấy vẻ mặt của Nhiếp Nghi không vui, nhất thời nháo nhác. Phải chờ khi anh đi vào trong phòng nghỉ rồi mới dám hỏi.

"Này, chuyện gì thế?".

Á Thành nhún vai.

Tay xoè điện thoại ra dùng điện thoại lướt kiếm thông tin của cô gái kia. Cậu ta nhất thời nhảy lên một cái.

"Gì vậy?".

Trực đêm chẳng có gì hay ho. Chỉ là khi bọn họ không có ca nào thì sẽ túm tụm với nhau, hóng chuyện. Đề tài bàn tán đặc sắc nhất trên đời này luôn là bát quái xoay quanh Nhiếp Nghi.

Vị đội trưởng này của bọn họ cực kỳ thần bí. Nghe nói đã được bên sở bổ nhiệm lên chức Cục trưởng Cục cảnh sát từ lâu nhưng đều bị anh từ chối.

Nhiếp Nghi năm nay đã nghót nghét 34 tuổi rồi, không vợ con, không gái gú. Có một đoạn anh từng như bao thanh niên trai tráng khác, chơi đùa bừa bãi. Chỉ là càng lớn, sự kiên nhẫn trong anh bị bào mòn dần. Người ta thấy anh mỗi lớn một hà khắc, cô độc.

Vốn là người dùng đủ mọi thủ đoạn để moi thông tin từ người khác, nên anh rất giỏi né những chiêu trò nhằm moi thông tin từ trên người anh. Đến gương mặt cũng vì trải qua kỳ huấn luyện điệp viên mà trở nên lạnh ngắt, không chút biểu cảm.

"Cái cô gái ban nãy đó... hoá ra, hoá ra chính là Lâm Băng... Cái con bé lít nhít bị bạo hành đã dùng mưu lập bẫy mẹ kế của nó ấy!".

"Thật... Thật ư?" - Chính Lan ớn lạnh.

"Chính là cái đứa trẻ IQ cao mà Nhiếp Nghi từng nói. Nếu cô ta yên ổn bình thường thì không sao, mà chọn sai đường trở thành tội phạm thì sẽ trở thành một mối nguy hiểm tiềm tàng cho xã hội đấy à?".

Dương Uy là người lớn tuổi nhất ở đây. Ông ta còn nhớ rất rõ.

"Đúng! Chính là cô ta! Sao lớn lên lại xinh đẹp quá đỗi. Cô ta thực sự trở thành nghi can số một rồi, hiện trường vô cùng sạch sẽ, không tìm thấy bằng chứng".

"Thái Vy thực sự là do cô ta giết ư?" - Dương Uy hỏi - "Cũng đúng, ngày xưa cô ta từng theo đuổi Nhiếp đội cuồng nhiệt thế cơ mà, chẳng nhẽ không biết Thái Vy là bạn gái của Nhiếp đội? Vì ghen, giết người...".

Á Thành vẫn không ngừng kéo xuống trang cá nhân của Lâm Băng. Trên mạng xã hội của cô tràn ngập những hình ảnh mặc bikini vô cùng nóng bỏng, da trắng, tóc đen, môi đỏ. Eo thon, chân dài. Chỗ cần nảy nở cũng rất nảy nở...

Cánh đàn ông phút chốc quên mất Chính Lan đang nói về chuyện gì.

"Thảo nào cô ta đi Ferrari... Có phải... là làm gái bao không? Sao mà đi lắm nước thế? Dáng người này... dễ hiểu...".

Lục đội phó huých vào người Dương Uy một cái, nhất thời cao hứng.

"Nói cái gì vậy? Cô ta cần ư? Nhà cô ta chính là Lâm thị, nằm trong top năm những người giàu nhất nước đấy, trong top 100 toàn thế giới do Forbes bình chọn".

"Liệu Nhiếp đội chúng ta bây giờ có thấy đáng tiếc không?".

Tất nhiên, cục bọn họ không phải lúc nào cũng săm soi những người ra vào như vậy, nhưng mà, cô gái Lâm Băng này quá đặc biệt. Chắc ngoài minh tinh trên điện ảnh thì bọn họ dường như chưa từng thấy ai ngoài đời thực đẹp như cô ta đi, thành ra có hơi tọc mạch quá đáng...

"E hèm! Mấy người làm gì...?".

Đám đông nhanh chóng tản ra, về chỗ ngay ngắn.

Nhiếp Nghi về phòng rồi thì thấy khát nên ra rót một miếng nước. Không ngờ, không có anh, đám người lười biếng kia liền chụm lại bát quái.

Chân dài rải bước. Anh cướp lấy điện thoại từ tay Á Thành. Hình ảnh bikini dày đặc, da thịt ngổn ngang trên màn hình điện thoại.

Tên trang cá nhân là Lâm Băng. Hình đại diện của cô là gương mặt góc nghiêng hờ hững, tay búi lên mái tóc rơi lả tả xuống xương bả vai nõn nà ẩn hiện.

"Tịch thu!".

"Ôi không... Đại đội trưởng...".

Phút ồn ã đi qua. Trong phòng có bao nhiêu đồng phạm. Đáng tiếc một mình cậu ta chịu thiệt. Gian phòng trong đồn qua mưa lạnh ngắt, không ai hé môi nói đỡ cho cậu ta chút nào.

"Các người muốn nghiên cứu nghi can cho vụ án thì tìm thông tin nào đó thực tế vào! Đi xem ba thứ này làm gì?!".

Á Thành chùn bước, bị ngữ khí áp đảo kia chưởng lùi chục bước về lại chỗ ngồi.

Những thành viên mới vào đồn trễ hơn, không hiểu chuyện gì liền thì thầm vươn người hỏi chị Chính Lan. Chính Lan là nữ cảnh sát hình sự duy nhất trong đồn. Cô vào đây cùng đợt với Nhiếp Nghi. Dù Nhiếp Nghi có nghiêm khắc với ai, đều phải nể mặt Chính Lan hai ba phần. Tuy là con gái nhưng cô tuyệt đối không muốn người ta phân cho mình phần việc kém nặng nhọc hơn.

Nhiếp Nghi nể cô, chính vì nhân phẩm của cô không có gì chê được.

"Chị Lan, Lâm Băng và Nhiếp đội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chẳng nhẽ cô ấy là...".

Đang định nói "người yêu cũ" thì Chính Lan đã "suỵt" miệng cản lại.

"Không như mấy đứa nghĩ đâu...".

...

Quay ngược thời gian về cách đây 10 năm.

Đó là một mùa hè oi bức, ngợp những tiếng ve kêu. Cục cảnh sát của bọn họ lúc đó còn chưa được ráp điều hoà. Tí hơi phà ra từ mấy chiếc quạt héo mòn chỉ đủ đem mùi mồ hôi trên gáy áo bốc đi ra xa. Ai nấy đều như con cá bị bắt lên bờ, há mồm ngoi ngóp.

Trông ở đây càng giống một phòng xông hơi hơn là đồn cảnh sát đang làm việc, trừ mọi người đều mặc quần áo.

Chính Lan cùng Nhiếp Nghi vừa vào đội cảnh sát hình sự được ba năm. Ba năm ngắn ngủi. Có những người vận mệnh định là sẽ sáng... nhất định sẽ sáng lấp lánh.

Nhiếp Nghi chính là một ngôi sao sáng như vậy. Anh vừa đoạt được một huân chương hạng nhất, nhờ việc tóm được một tên sát nhân giết trẻ em hàng loạt. Tin tức này khiến toàn bộ đất nước thở phào một cái, toàn bộ phóng viên trong khu vực dồn dập tìm tới anh. Ngày nào kênh nào trên tv đều có mặt Nhiếp Nghi.

Lần đầu Chính Lan gặp được Lâm Băng chính vào một ngày như thế. Khi ấy, đứa bé gái chỉ mới 12 tuổi. Cô nhóc đứng xiên vẹo trước cửa đồn. Nắng vàng chiếu gay gắt lên bóng hình nhỏ bé. Tóc tai rũ rượi, váy nhỏ te tua. Thân thể như bị ai cào nát, vừa dơ bẩn, vừa đỏ, vừa chằng chịt vết xanh đen.

"A Thành, cô bé đó có việc gì vậy? Sao không ai đưa vào?".

Á Thành thở dài một hơi, mệt mỏi.

"Cô bé đó à? Nó muốn gặp Nhiếp Nghi, lì lắm, bảo là bị mẹ kế bạo hành, muốn tố giác. Nhưng cục chúng ta là cục hình sự mà! Có phải cục công an phường đâu mà quản những việc này? Mọi người gắng sức khuyên bảo rằng cho dù Nhiếp Nghi có ở đây thì anh ấy cũng không nhận vụ này đâu. Nhưng con bé đó nhất quyết không nghe!".

"Cho dù vậy thì sao có thể để cô bé đứng một mình như vậy được chứ?".

Chính Lan động lòng trắc ẩn, đi ra ngoài dẫn cô bé vào.

Mắt tròn to vẫn còn rưng rưng nước. Trông có vẻ vô cùng uỷ khuất. Cô bé vẫn nín nhịn mà nói.

"Chị ơi, em muốn gặp cảnh sát Nhiếp Nghi. Em muốn gặp chú ấy..."

Tính ra Chính Lan chỉ kém Nhiếp Nghi hai, ba tuổi. Nghe cách phân biệt xưng hô này khiến lòng cô mềm như đang nhai kẹo ngọt.

"Sao vậy? Em gặp vấn đề gì à? Em kể ra trước rồi chị sẽ tìm cách giúp em nhé!".

"Em... Em muốn bắt tù mẹ kế của em...".

Cô bé uất ức, can đảm xoè tay ra. Từ lòng bàn tay đến dọc xương cánh tay gầy gò đều là những vết đỏ hằn tím đen như thối rữa.

"Bà ấy đánh em...".

Đôi mắt to tròn động lòng người, lúc khóc lên nước mắt không xuống mà chỉ ngân ngấn sáng trong, khiến người ta thương xót không thôi.

"Bé ơi, em tên gì?".

Cô bé xịu mặt.

"Lâm Băng ạ".

"Ừ Lâm Băng... Thế này... Bên chỗ chú Nhiếp Nghi làm là cục hình sự, không có xử lý những vụ việc như thế này. Hay chị đưa em qua bên công an phường nhé, có được không?".

Đôi mi dài rũ xuống, che đi con ngươi đen lay láy.

"Em đã đến đó rồi..." - Lâm Băng ấm ức chực oà khóc - "Nhưng họ không chịu giải quyết cho em...".

Giọng cô bé càng nói càng lí nhí.

"Sao lại thế được?".

"Bọn họ nói gia thế nhà em lớn quá. Bọn họ không dám động...".

Chính Lan ngẩn ngờ, bắc đến một cái ghế cho Lâm Băng ngồi kế bên, nhiệt tình mang nước và cả kẹo đến cho cô bé.

"Chị ơi...".

"Ừ?".

"Mẹ kế của em chính là chị họ của tên sát nhân kia... Không ai dám bắt hắn, chỉ có chú Nhiếp Nghi dám bắt...".

Cô hiểu chuyện gì rồi.

Trong cục này, ai cũng hay danh Nhiếp Nghi cục cằn, khó tính, chẳng ai dám động. Đương nhiên thay vì làm phiền một người bận rộn như anh vì một vụ cỏn con thế này, đuổi đi một đứa trẻ ngây ngô vẫn dễ hơn.

Chính Lan suy nghĩ một chốc rồi bắt điện thoại. Phải chờ một lúc mới có người nhấc máy.

"Anh Nhiếp Nghi đó à?".

Cô bé vừa nghe thế liền ngẩng đầu, mở tròn mắt nhìn cô. Trong mắt cuối cùng đã hấp háy chút tia sáng.

Nhiếp Nghi đang ngồi trong chiếc xe Jeep đen, theo dõi nghi can. Anh thích đi làm việc bên ngoài hơn là ngồi im lìm cả ngày trong cục. Mồm còn đang nhồm nhoàm ăn bánh mì.

Anh bắt máy, nén sự nóng giận.

"Ừ?".

"Ở đây có một cô bé... ờ... muốn gặp anh...".

Dẫu Chính Lan biết chuyện này Nhiếp Nghi khó có thể làm gì được, nhưng... biết đâu được đấy! Chính cô lần đầu tiên thấy ngượng khi làm phiền anh thế này.

"Cô bé?!".

"Ừ, cô bé bị bạo hành... Đáng thương lắm... Mẹ kế của cô bé là chị họ của Viên Khiêm".

Miệng Nhiếp Nghi lệch đi.

"Chính Lan, có phải cậu rảnh quá rồi không?".

Mặt Chính Lan cứng đờ.

"Không. Thuộc. Thẩm. Quyền. Của. Cục. Hình. Sự!".

Cúp máy.

Khoé miệng Chính Lan giật giật. Thế này là còn nhẹ đấy.

Bỗng, cô muốn học theo những người khác trong cục, len lén nhập hội bọn họ, chửi mắng Nhiếp Nghi một phen.

"Chị ơi, thế nào rồi ạ?".

Gương mặt ngây thơ bên dưới đầy mong chờ.

Chính Lan sửa lại nét mặt thành hiền hoà như một cô giáo mầm non.

"Bé ơi, hay em có muốn đi về không? Chị đưa em về nhé?".

Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuyệt vọng tuôn rơi.

"Không. Em muốn gặp chú Nhiếp Nghi cơ!".

"Được. Không khóc! Vậy em ngồi đây với chị, chờ chú ấy nhé. Sẽ sớm về thôi!".