[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 36: Phiên ngoại 2: Thư




❄️🦁🐰❄️

"Hoằng Nghị! Chúng ta đi đắp người tuyết đi!"

Bách Lý Hoằng Nghị vừa vào cửa đã bị Trương Tiểu Phàm nhào vào đầy cõi lòng, đối phương vùi vào hõm cổ hắn, ngẩng đầu vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.

Dĩ nhiên Bách Lý Hoằng Nghị không có lý do gì từ chối y, "Ừm."

Ông trời không chiều lòng người, bên ngoài chính là một ngày nắng rực rỡ hiếm hoi, đừng nói là tuyết rơi, ngay cả tuyết đọng trên mặt đất cũng tan gần hết.

"A......" Trương Tiểu Phàm khó nén mất mát, Bách Lý Hoằng Nghị không nhìn nổi y như vậy, ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay của Trương Tiểu Phàm, ý muốn vỗ về, "Muốn đắp người tuyết như vậy sao?"

"Cũng không phải......" Trương Tiểu Phàm nhăn mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Nhưng mà......

"Nhưng mà" một lúc lâu, Trương Tiểu Phàm không nín được, rút một phong thơ từ cổ tay áo ra, trang giấy ố vàng loang lổ, thoạt nhìn hơi cũ.

Bách Lý Hoằng Nghị tập trung nhìn vào, trên mặt hiện hồng nhạt, mất tự nhiên hỏi: "Em tìm được ở đâu?"

"Thư phòng, kẹp trong quyển《Kinh Thi》kia, lúc đọc sách lật đến." Trương Tiểu Phàm kéo tay hắn lắc lắc nhẹ, "Em thấy trên đó viết tên em, không nhịn được nên nhìn lén, chàng đừng giận."

Cũng không đến mức tức giận, dù sao lá thư này vốn là viết cho Trương Tiểu Phàm xem. Ngược lại chính là ngượng ngùng, bởi vì đó là viết vào mười năm trước.

Lúc đó là năm thứ hai Trương Tiểu Phàm rời khỏi Bách Lý gia, lại là một mùa rét đậm, ngoài cửa sổ bay đầy tuyết lông ngỗng, tiên sinh đang giảng cho hắn bài cuối cùng trong năm đó.

"Hoằng Nghị?" Đợi đến khi tiên sinh gọi to tên hắn, Bách Lý Hoằng Nghị mới phát giác mình vừa nhìn tuyết đến xuất thần, hắn xin lỗi tiên sinh: "Xin lỗi tiên sinh, sẽ không thất thần nữa."

"Không ngại." Tiên sinh nói, "Thích tuyết à? Vừa lúc cũng sắp tan học, chúng ta ra ngoài chơi không?"

Tiên sinh rất thích học trò Bách Lý Hoằng Nghị học thức thông tuệ còn chuyên tâm này, nhưng suy cho cùng, tiểu hài tử này cũng chỉ mới bảy tám tuổi, đúng là tuổi ham chơi, mỗi ngày hướng về tứ thư ngũ kinh, đúng là nhạt nhẽo. Ông lại chợt hơi không nỡ.

Bách Lý Hoằng Nghị dừng một chút, lắc lắc đầu, từ chối khéo ý tốt của tiên sinh.

Đến giờ tan học, tiên sinh chúc hắn năm mới vui vẻ như cũ. Bách Lý Hoằng Nghị chắp tay thi lễ với tiên sinh, cũng chúc tiên sinh năm mới an khang hỉ lạc.

Đoan Mộc Vân đang ở sảnh ngoài xếp đặt tiệc tối, giữ tiên sinh ở lại ăn cơm, tiên sinh từ chối nói người nhà đang chờ. Đúng là cửa ải cuối năm, mọi nhà khó được đoàn viên, Đoan Mộc Vân cũng không giữ nữa. Sau đó cả nhà ăn cơm, sau khi ăn xong Đoan Mộc Vân dẫn Bách Lý Hoằng Nghị về tây sương phòng. Bách Lý Hoằng Nghị là bảo bối của Đoan Mộc Vân, mỗi đêm đều phải nói chuyện vui đùa với hắn, để hắn bớt một canh giờ đọc sách.

Bách Lý Hoằng Nghị ở tây sương phòng chơi cờ với Đoan Mộc Vân, từ nhỏ hắn đã giỏi hơn Đoan Mộc Vân rồi, do dự, cân nhắc làm sao để xả nước cho mẫu thân. Lòng của Đoan Mộc Vân không ở trên cờ, thuận miệng nhắc: "Hai ngày này muốn viết một phong thư, Hoằng Nghị giúp mẫu thân viết được không?"

"Dạ." Bách Lý Hoằng Nghị dịch chuyển xe về phía trước một bước, một bước không hề có nghĩa.

"Là viết cho cha nương của Tiểu Phàm, con còn nhớ Tiểu Phàm chứ? Là đứa bé ngoan ngoãn đến phủ ta hồi đầu năm, ta thấy hai con chơi vui như vậy, Tiểu Nghị có nhớ Tiểu Phàm không? Muốn viết cho y một phong thư không? Vừa lúc cùng nhau gửi ra ngoài." Đoan Mộc Vân càng nói càng hăng say. Người hai nhà thường có thư từ qua lại, nhưng vì đường xá xa xôi, một năm thư từ qua lại chỉ có vài lần. Không nhìn thấy người, dù sao cũng phải giúp quan hệ của hai tiểu hài tử tốt trước đã, tương lai chính là phải đính hôn.

Bách Lý Hoằng Nghị im lặng không lên tiếng, chỉ nói: "Đợi lát nữa liền viết thư sao?"

"Không vội."

"Chiếu tướng." Bách Lý Hoằng Nghị dời xe đến bên trái tướng địch, hai bên không tránh khỏi xe, trên có binh, ăn xe còn có pháo, không có binh còn có mã.

Một ván hoàn toàn tử cục. Đoan Mộc Vân nhận tài, "A không chơi không chơi nữa, ta lại thua rồi."

(Nhận tài 认栽: Thừa nhận mình không may, thường hay gặp thất bại. Lúc cảm thấy vận khí của mình không tốt sẽ nói như vậy.)

"Hôm nay cha nói phải đọc sách xong, con còn chưa đọc xong, nương, con về trước." Bách Lý Hoằng Nghị đứng dậy, thỉnh an Đoan Mộc Vân.

Đoan Mộc Vân đau lòng vuốt vuốt mặt hắn, "Đừng học quá muộn nha bảo bảo."

Bách Lý Hoằng Nghị đáp: "Sẽ đọc xong trước khi đi ngủ."

Hắn gần như đã đọc xong quyển sách kia, nhiều nhất một khắc liền có thể đọc xong phần còn lại. Ngoài cửa sổ tuyết rơi yên tĩnh, nhưng lại quấy rầy hắn không có cách nào tập trung tinh thần được.

Suy tư một lát, hắn mở một tờ giấy ra, đề bút, nghiêm chỉnh viết xuống: Tiểu Phàm.

Hắn cân nhắc lời nói, viết xong một phong thơ khéo léo lại chân thành cũng không hề đơn giản, nội dung gì, dùng giọng điệu gì, đều cần suy xét nhiều lần.

Tờ thứ nhất viết không vừa lòng, hắn cảm thấy như mình đang khoe khoang tài văn chương, hành văn trống rỗng khách sáo, không chỉ Trương Tiểu Phàm xem không hiểu, mà chính hắn cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Trương Tiểu Phàm ngốc như vậy, viết trắng ra một chút đi. Bách Lý Hoằng Nghị đổi tờ giấy khác, tạm dừng một lát, đề bút viết xuống, lại cảm thấy từ không đủ ý, xê dịch tay còn viết sai một chữ.

Hắn lại đổi một tờ giấy khác, lại một tờ, lại một tờ......

Một xấp giấy kia bị hắn lãng phí sạch trơn, Bách Lý Hoằng Nghị mặt ủ mày ê, viết thư còn khó hơn giải đề số học.

Ngoài cửa sổ tuyết càng rơi càng lớn, trên mặt đất đã tụ một lớp thật dày, hắn nhớ đến Trương Tiểu Phàm ngốc ngốc kia, y phục bao thành một con gấu nhỏ, chạy vội đi nghênh đón tuyết. Ngốc muốn chết, còn nói muốn nếm thử tuyết có ngọt hay không, cái mũi khóc đỏ rực, muốn ngoéo tay ước định với hắn mới ngừng nghẹn ngào.

Một năm mới đã đến, Trương Tiểu Phàm lại không thực hiện ước định kia đúng hạn. Rõ ràng là Trương Tiểu Phàm càn quấy, nhưng người nhớ thương lại chỉ còn lại một mình hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị cho rằng mình không nhớ y, lúc Trương Tiểu Phàm mới vừa đi, hắn cảm thấy vô cùng tự tại, đến đâu cũng không còn một yêu tinh dính người đi theo nữa, có thể yên tĩnh làm chuyện của mình. Thời gian lâu dần, trong một khe hở thời gian thất thần nào đó, hắn cảm thấy mình không bài xích Trương Tiểu Phàm dính người.

Cuộc sống của Bách Lý Hoằng Nghị vẫn như cũ, hắn có rất nhiều điều muốn học, tri thức lấy không hết, hắn tìm kiếm không ngừng, hắn không rảnh nhớ mong một bằng hữu đến và đi vội vàng như vậy. Nhưng mỗi khi kinh thành có tuyết rơi xuống, hắn mới biết được không phải hắn không nhớ Trương Tiểu Phàm.

"Tiểu Phàm," Bách Lý Hoằng Nghị viết, "Kinh thành lại có tuyết rơi, ngươi còn muốn đắp người tuyết không?"

Bức thư chưa gửi đi cuối cùng đã trở về với chủ nhân ban đầu của nó sau mười năm, Trương Tiểu Phàm vuốt ve lá thư kia nhiều lần, như nhặt được trân bảo.

"Muốn." Trương Tiểu Phàm trả lời hắn: "Rất nhớ chàng."

Sau chuyện này, Trương Tiểu Phàm trở nên đặc biệt ân cần, y luôn cảm thấy năm đó không nhận được phong thư này là lỗi của mình, tìm mọi cách muốn bù đắp cho Bách Lý Hoằng Nghị.

Bách Lý Hoằng Nghị bất đắc dĩ cười cười, "Em muốn bù đắp thế nào?" Tay hắn ái muội chạy tự do bên eo Trương Tiểu Phàm, ý đồ rất rõ ràng.

Nhưng đầu gỗ này lại vẫn nghiêm túc suy nghĩ phải bắt đầu bù đắp như thế nào, Trương Tiểu Phàm nhíu mày, đậu hủ đã bị ăn sạch còn không biết, cuối cùng mặt ủ mày ê lắc đầu: "Không biết."

Tay của Bách Lý Hoằng Nghị đã vói vào áo trong, đi sờ núm vú xinh xắn của y, xoa Trương Tiểu Phàm đỏ mặt: "Bây giờ vẫn là ban ngày! Chàng...... Chàng mau mau nghĩ cách trước đi!"

"Em cũng viết cho ta không phải được rồi sao." Bách Lý Hoằng Nghị dùng một câu lấp kín miệng y, dán lên nhào nặn y vào trong ngực mình hôn hôn.

Đây đúng là một cách không tệ, Trương Tiểu Phàm bị làm cho choáng váng trầm trầm nghĩ. Lúc động tĩnh trên giường đã dịu xuống, Trương Tiểu Phàm nhắc mãi phải viết thư cho Bách Lý Hoằng Nghị, nhưng cái này không giống với lúc viết giấy nhỏ trước khi cưới, viết thư đương nhiên phải càng coi trọng hơn một chút. Nhưng trong khoảng thời gian này Bách Lý Hoằng Nghị nghỉ ngơi ở nhà, tiểu hài tử được Đoan Mộc Vân mang đi chăm sóc, hai người vui vẻ thanh nhàn, ngày ngày đêm đêm dính nhau, lặp đi lặp lại cũng chỉ có những việc này, cái này phải viết như thế nào a!

Thời gian nghỉ ngơi của Bách Lý Hoằng Nghị luôn dễ dàng bị đánh gãy, trên phố lại có một bí án mới, Bách Lý Hoằng Nghị thường quên ăn quên ngủ khi điều tra một vụ án, lần này thậm chí còn trực tiếp lao đến Quảng Lăng. Lúc đi vội vàng đến mức chỉ có thể kêu gia bộc để lại lời nhắn cho Trương Tiểu Phàm, nói ba tháng là có thể trở về.

Một tháng sau, thân tín khẳng định với Trương Tiểu Phàm là Bách Lý Hoằng Nghị bình yên vô sự, đã đặt chân đến một khách điếm ở Quảng Lăng rồi. Trương Tiểu Phàm bị giày vò bởi sự chờ đợi, muốn nhiều tin tức của Bách Lý Hoằng Nghị hơn, thân tín móc ra một con bồ câu đưa thư màu xám trắng từ trước ngực, bồ câu đưa thư được huấn luyện nghiêm chỉnh có thể gửi tưởng niệm đi nhanh nhất. Bách Lý Hoằng Nghị đã đoán được điều này mới đưa bồ câu đưa thư này đến làm công cụ thư từ qua lại.

Trên chân bồ câu đưa thư kia cột một mảnh giấy viết thư nho nhỏ. Trương Tiểu Phàm mở ra nhìn, độ dài có hạn, chỉ một đoạn lời nói: "Tiểu Phàm, thấy chữ như gặp mặt. Gần đây tốt không? Trên dưới trong nhà có bình yên không? Ta đã an thân ở Quảng Lăng, thức ăn ở Quảng Lăng kém Lạc Dương khá xa, không quá quen, rất nhớ bánh hoa quế mà em làm, rất nhớ em."

Thường ngày Bách Lý Hoằng Nghị sẽ không thế nào nói những lời này, vừa viết thư liền giống như biến thành người khác vậy, chua xót muốn chết. Trương Tiểu Phàm buông thư liền bắt đầu cân nhắc làm sao làm nhiều bánh hoa quế mà giữ tươi được vài ngày. Thư từ thì nhanh nhưng vật phẩm thì không, từ Lạc Dương đến Quảng Lăng, đi thẳng một đường thuỷ cũng phải mất một tháng, bánh hoa quế vốn không chịu được đến lúc đó.

Trương Tiểu Phàm xì hơi, buồn khổ đề bút: "Hoằng Nghị, mọi thứ trong nhà đều tốt. Ở Quảng Lăng phải chú ý an toàn nhiều hơn, không có cách nào đưa bánh hoa quế đến cho chàng, thật xin lỗi."

Bách Lý Hoằng Nghị không ngờ mình chỉ thuận miệng nhắc đến, rõ ràng là ý không ở trong lời, Trương Tiểu Phàm lại cảm thấy áy náy vì việc này, liền trả lời trong lá thư tiếp theo: "Không ngại, trở về rồi ăn là được, nhưng mà mới được hai tháng thôi. Ta đã kêu người gửi thêm vài con bồ câu đưa thư, chúng nó rất ngoan, có thể thay phiên truyền thư giúp em."

Một tuần sau, Trương Tiểu Phàm nhận được thư của đám bồ câu nhỏ kia, lập tức mài mực viết, cũng muốn viết thật có tâm, nhưng lại chậm chạp không hạ bút được. Nói với Hoằng Nghị cái gì mới tốt đây? Trương Tiểu Phàm minh tư khổ tưởng, ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách cả ngày.

Loại chuyện này trở thành trạng thái bình thường trong những ngày tới của y, lúc tưởng niệm như suối phun liền có thể viết đầy một trang giấy trong một khắc, nếu bị mắc kẹt thì dù nửa câu cũng không có cách nào viết, nhưng mỗi một ngày y đều muốn ngâm mình trong thư phòng.

Tài văn chương của y vẫn ở mức trung bình, đi học viết đáp án đều do Bách Lý Hoằng Nghị dạy, đạt được điểm nhanh nhất trung quy trung củ, viết thư càng là bình thường, nói đến nói đi đều không có phong hoa tuyết nguyệt, hỏi tới hỏi lui đều là ăn, mặc, ở, đi lại.

- ------

Mỗi một con chim bồ câu đưa thư bay đi, y đều phải dừng chân bên cửa sổ thật lâu, mãi đến khi con chim nhỏ kia biến mất ở chân trời vẫn không chịu rời khỏi, y đang chờ đợi, chờ đợi chim nhỏ kia trở về, mang theo sự chờ mong của y. Mỗi một tiếng chim hót bên cửa sổ đều giống như tín hiệu của bồ câu đưa thư kia trở về, mỗi một lần y đều mừng rỡ như điên mà đi theo tiếng, nếu phải thì kinh hỉ, nếu không phải thì y vẫn làm không biết mệt.

"Tiểu Phàm, thấy chữ như gặp mặt, gần đây khỏe không? Chuyện khó giải quyết, có lẽ tuần sau không thể khởi hành, ta sẽ mau chóng xử lý xong rồi về."

Ngày về của Bách Lý Hoằng Nghị từ tuần sau biến thành xa xa không hẹn, Trương Tiểu Phàm khó nén mất mát, y đã tính ngày lành rồi, ngay cả ngày gặp mặt đó phải làm món ngon gì cho Bách Lý Hoằng Nghị cũng đã nghĩ kỹ, lại chờ đến một tin không xác định.

Trương Tiểu Phàm mở phong thư này ra rồi gấp lại, lặp đi lặp lại, tờ giấy hơi mỏng kia bị làm ra nếp nhăn, lại cẩn cẩn thận thận mở ra làm cho dẹp rồi kẹp vào trong sách.

Y đề bút: "Hoằng Nghị, chàng nói không đúng, thấy chữ cũng không như gặp mặt, thấy chữ chỉ biết càng thêm nhớ mong, còn gặp chàng là......" Trương Tiểu Phàm cảm thấy viết như vậy sẽ mang đến áp lực cho Bách Lý Hoằng Nghị, trầm tư một lát, loại bỏ tờ giấy này, đổi sang một tờ mới, cố giả bộ rộng lượng hồi âm: "Hoằng Nghị, gần đây em rất khỏe. Nghe nói tháng sau là hoa kỳ của thược dược ở Quảng Lăng, em chưa từng nhìn thấy, vừa lúc chàng có thể thay em nhìn xem, sau khi trở về kể với em một chút là thược dược đẹp hơn hay là mẫu đơn đẹp hơn? Mong chàng vạn sự an toàn trên hết."

Trương Tiểu Phàm tiếc nuối ngắn ngủi, rất nhanh y liền an ủi tốt chính mình, tiếp tục kiên nhẫn chờ Bách Lý Hoằng Nghị trở về. Bồ câu đưa thư vỗ cánh phành phạch đứng trên cửa sổ, Trương Tiểu Phàm chạy tới, vuốt vuốt đầu bồ câu đưa thư, lấy thư trên chân nó ra, bên trong không có chữ nào, chỉ có một cánh hoa nho nhỏ.

"Tiểu Phàm." Phía sau truyền đến tiếng của Bách Lý Hoằng Nghị.

Trương Tiểu Phàm véo má mình, xác định nhiều lần là y không phải nhớ thành bệnh nên mới nhìn thấy người trước nửa tháng. Bách Lý Hoằng Nghị đi qua ngăn động tác của y, xoa xoa khuôn mặt đã đỏ lên của y: "Có đau không? Sao lại véo chính mình?"

Giờ phút này lời nói đã thành dư thừa, lá thư kia bị bóp thành giấy vụn trong tay, rồi rơi xuống đất vì một cái ôm.

Bách Lý Hoằng Nghị hôn hôn mắt y, trân trọng nhìn y: "Ta đã về rồi."

"Dạ dạ." Trương Tiểu Phàm choáng váng đầu óc bởi niềm vui, chỉ biết gật đầu liên tục, trên mặt không kiểm soát được nét mừng như điên, lại nhịn không được muốn hỏi: "Sao trở về nhanh như vậy?" Cứ như người thương tâm vì ngày về kéo dài lúc trước không phải là y vậy.

Bách Lý Hoằng Nghị biến ra một cành mẫu đơn từ phía sau, khắp thành Lạc Dương đều có thể thấy được, vội vàng đi vòng vèo, hái xuống nhận lỗi: "Xin lỗi, năm nay ta cũng không thể nhìn thấy thược dược Quảng Lăng, không thể kết luận bừa là mẫu đơn đẹp hơn hay là thược dược đẹp hơn."

"Quá muốn gặp em, nên không chờ đến hoa kỳ của thược dược được."

Trương Tiểu Phàm nhận cành hoa mẫu đơn kia, hiện giờ là hoa kỳ của mẫu đơn, hoa mẫu đơn đang nở rộ, rất đẹp.

Ở trong lòng Trương Tiểu Phàm, mẫu đơn và thược dược đã có cao thấp, y ngang ngược vô lý, một lòng hoàn toàn nghiêng về Bách Lý Hoằng Nghị. Y quyết định thật nhanh nói: "Em cảm thấy mẫu đơn đẹp nhất."

Thấy chữ cũng không như gặp mặt, chữ là giấy ngắn tình dài, gặp là hôn chàng muôn vàn.