Tôi đang rất phiền muộn, cực kỳ cực kỳ phiền muộn.
Tôi vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói với tôi bà đang trên máy bay, máy bay sắp cất cánh rồi.
Tôi cho rằng bà lại chuẩn bị đi công tác, kết quả giây tiếp theo giọng nói tràn đầy hưng phấn truyền tới, “Con trai à, hai giờ sau chúng ta gặp lại.”
Tôi bị lời nói này của mẹ dọa đánh rơi di động, đến khi ngặt lên chỉ còn âm thanh tút tút.
Tôi run rẩy ấn gọi lại, một giọng nữ thông báo đối phương đã tắt máy bảo tôi gọi lại sau.
Bạn cùng phòng lấy vé xem phim xong thì trở về bên cạnh tôi, nhét cho tôi một túi bắp rang bơ rồi giơ hai ly đồ uống trên tay lên hỏi tôi muốn uống coca hay nước trái cây.
Coca hay nước trái cây tôi đều thích uống, không cố định, cơ bản là mỗi lần đi xem phim với bạn cùng phòng đều mua rồi cho tôi chọn trước, thứ còn lại là của cậu ấy.
Lúc nãy thấy bạn cùng phòng xếp hàng tôi đã nghĩ kĩ lần này sẽ chọn coca, nhưng vừa nhận được cuộc gọi của mẹ, đừng nói coca, nước sôi để nguội tôi cũng chẳng nuốt trôi.
Bạn cùng phòng thấy tôi thất thần thì ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, thảm thương trả lời, “Mẹ muốn qua đây thăm tớ, hai giờ sau tới.”
Bạn cùng phòng rõ ràng ngẩn ra nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần hỏi lại, “Chỉ có mình mẹ cậu thôi à?”
Tôi than thở, rất tuyệt vọng gật đầu.
Bạn cùng phòng nhìn tôi lộ ra vẻ mặt đau khổ thì thản nhiên mà cong môi cắn lấy ống hút coca.
Tôi vừa nhìn chằm chằm tay cậu ấy vừa suy nghĩ nên đối phó với người mẹ không đứng đắn đột nhiên phóng tới như thế nào.
Ống hút đụng vào môi, tôi há mồm cắn ống hút hút một ngụm thật to từ cái cốc bạn cùng phòng đưa qua, lại thở dài thêm lần nữa.
Bàn tay dính giọt nước lạnh lẽo của bạn cùng phòng chạm lên gáy tôi, hỏi tôi tại sao mẹ không báo trước đã chạy tới đây?
Tôi run lên vì bàn tay lạnh băng của cậu ấy, thoải mái thở ra một hơi dài. Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy ba bạn nữa phía đối diện đang quang minh chính đại nhìn thẳng hai chúng tôi, tươi cười trên mặt bọn y đúc như khi chị dâu nhìn tôi và bạn cùng phòng.
Tôi vốn định dịch sang bên trái kéo giãn khoảng cách giữa tôi và bạn cùng phòng để tránh người ta hiểu lầm tình hữu nghị thuần khiết giữa chúng tôi nhưng khi nghiêng đầu nhìn bạn cùng phòng, tôi thấy sườn mặt cực kỳ dễ coi của cậu ấy thì lại nghĩ tới lời cậu ấy từng nói ở bệnh viện.
Nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy lời bạn cùng phòng nói rất đúng.
Hơn nữa giữa tôi và bạn cùng phòng không có gì cả, hai chúng tôi trong sạch, sao tôi phải để ý nhiều như vậy?
Dù sao đều là người xa lạ đúng không?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi từ bỏ ý nghĩ muốn dịch sang bên cạnh.
Bạn cùng phòng không chờ được câu trả lời của tôi nên quay đầu sang, khi đối diện với tầm mắt của tôi thì nở nụ cười, cười xong còn như trẻ con mà chạm vào tôi một cái, không có một xíu xiu tự giác duy trì thiết lập lạnh lùng.
Tôi nghiêng đầu, vốn định trả lời câu hỏi của bạn cùng phòng nhưng ánh mắt lại dừng trên cổ cậu ấy.
Liếc qua thì sẽ không thấy cái gì nhưng cẩn thận nhìn lại thì vẫn có thể nhìn ra dấu vết.
Tôi không khỏi nhấc tay sờ cổ của chính mình.
Tôi thật sự không còn, trước khi xuất phát tôi đã soi gương rồi, không thể nhìn ra được.
Thấy tôi sờ cổ thì ánh mắt bạn cùng phòng có hơi biên hóa nhưng tôi còn chưa kịp xem kĩ thì cậu ấy đã khôi phục biểu cảm ban đầu hỏi tiếp, “Mẹ cậu thích bữa cơm như thế nào?”
Tôi buồn bực nhìn cậu ấy, một hồi lâu mới phản ứng lại ý cậu ấy là muốn mời mẹ tôi ăn cơm tối.
Tôi nghĩ làm sao mà được? Sao tôi có thể để bạn cùng phòng mời mẹ tôi ăn cơm chứ?!
Tôi không chỉ không thể để bạn cùng phòng mời mẹ tôi ăn cơm mà còn không thể để mẹ tôi nhìn thấy bạn cùng phòng!
Tôi không dám tưởng tượng, nếu người mẹ không đứng đắn kia của tôi nhìn thấy bạn cùng phòng sẽ nói sẽ ra mấy lời không đàng hoàng như thế nào.
Chẳng may bà nói ra mấy vấn đề kì kì quái quái thì tôi và bạn cùng phòng làm sao mà ở chung hài hòa nữa đây.
Tóm lại là không được, tôi tuyệt đối không thể để bạn cùng phòng gặp mẹ tôi, dù thế nào cũng không được.