Nghề Vương Phi

Chương 169




“Không được nói xấu cha ta!”

“Ta giết lão còn được, huống gì là mắng một hai câu?!”

Vân Triệt thấy hai người giương cung bạt kiếm như thế, sợ không dám nói năng gì, đứng bên cạnh xem tình hình thế nào. Bỗng hắn nghe thấy Tần Vũ Lâu nói: “Ngươi muốn giết ông, thì ngươi nhanh nhanh lên một chút, để chúng ta chết hết đi, ngươi mới có thể yên lòng được.”

“Nàng không cần phải giục, bọn họ chạy cũng không được bao lâu. Chờ đến lúc bắt lão về, đem ra lăng trì xử tử, ta sẽ dẫn nàng đi xem.” (lăng trì: hình phạt thời xưa, trước tiên là chặt tay chân, sau đó mới chặt đầu…… quá kinh í >.<)

Rốt cuộc Vũ Lâu cũng bị những lời nói độc địa của hắn đánh bại, há miệng vài lần mà không thể phản bác câu gì. Thấy nàng không chống đỡ được, Lam Tranh càng cố ý cười vui vẻ hơn, vuốt ve mặt nàng nói: “Để cho cô con gái hiếu thuận như nàng giữ trọn đạo hiếu cuối cùng nhé.”

“Hu hu hu……” nàng tức giận khóc òa lên.

Nàng vừa bật khóc thì Lam Tranh đã luống cuống chân tay, bắt đầu thấy hối hận sao lại đi chọc nàng tức giận thế này, vội vã lau nước mắt cho nàng: “Dạo này nàng làm sao thế, càng ngày càng thích khóc là thế nào.”

Hắn vừa chạm vào nàng, đã khiến nàng không chỉ đau lòng mà còn tức giận nữa, Vũ Lâu cúi đầu, cắn mạnh vào mu bàn tay hắn.

Chờ đến lúc Lam Tranh buông nàng ra, mu bàn tay đã bị nàng cắn thành một vòng đỏ ửng: “Nàng dám cắn ta?!” Hắn ôm ngang hông nàng, kẹp nàng dưới nách, đi đến trước ngựa, quăng nàng nằm ngang lên lưng ngựa, rồi hắn cũng phi người lên: “Giá!” Vung roi quất vào thân ngựa, vọt đi như tên bắn.

Vân Triệt còn chưa kịp phản ứng, đứng ngẩn người ở đó một hồi lâu mới lắc đầu thở dài, định cưỡi ngựa quay về. Bỗng hắn phát hiện phía dưới gốc cây đang buộc ngựa có vật gì đó lóe sáng. Hắn khẽ gảy gảy chân, gạt lá khô ra, thấy một chiếc nhẫn hồng ngọc: “Chế tác khéo thế này, chỉ có thợ của Hoàng thất mới làm được…… sao lại ở đây nhỉ……?”

Chiếc nhẫn bị bùn đất phủ rất dầy, xem ra đã bị rơi ở đây khá lâu rồi.

Vân Triệt tiện tay cất chiếc nhẫn đi, lên ngựa quay về Vương phủ.

***

Thái giám chủ quản giáo phường tư nhìn thấy Huệ vương kéo Tần Vũ Lâu từ trên lưng ngựa xuống, bịt miệng lôi thẳng nàng vào trong nhà, khiến hắn cuống cuồng quên cả quỳ, run rẩy tiến lên nịnh nọt: “Để nô tài phái người đưa Tần Vũ Lâu vào giúp điện hạ.”

“Cút‼!”

“Nô tài đáng chết!” Thái giám chủ quản bị dọa đến mềm nhũn cả hai chân, quỳ sụp xuống đất. Chờ đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì Huệ vương đã đưa Tần Vũ Lâu lên lầu hai.

Lam Tranh đá văng cửa phòng Vũ Lâu, đẩy mạnh nàng vào, xoay người đóng cửa lại, nói với Vũ Lâu đang ngã sõng xoài trên đất: “Ta thấy nàng có vẻ rất thích ở giáo phường tư, đã vậy, thì để ta tạo cơ hội cho nàng được làm việc!” Hắn túm áo nàng, kéo đến bên giường: “Nàng có biết mỗi lần đến thăm nàng ta phải mạo hiểm thế nào không hả?”

“Là tự ngươi nguyện ý đến, liên quan gì tới ta?”

“Sao lại không liên quan‼!” Lam Tranh ôm nàng, ném lên giường: “Nàng mê người như vậy, ta đương nhiên phải nhớ nàng, muốn tới gặp nàng.”

Nàng biết hắn lại muốn làm nhục mình, cuống quít lùi vào bên trong giường: “Ngươi làm như vậy chỉ khiến ta càng chán ghét ngươi hơn mà thôi!”

Lam Tranh làm ra vẻ không để ý, khóe miệng nhếch lên: “Không sao cả, nàng muốn hận thế nào thì hận. Dù sao, ta cũng đã không còn hy vọng gì vào chuyện nàng sẽ yêu thương ta nữa rồi.” Hắn nắm lấy cổ chân Vũ Lâu, kéo nàng ra, rồi đè lên người nàng, chặn đùi phải vào giữa hai chân nàng, phòng ngừa nàng khép chân lại.

Tay Vũ Lâu vẫn còn đang bị dải lụa trói, không động đậy đựa, đành phải không ngừng giãy dụa, vặn vẹo người chống cự lại hắn, nói: “Trừ việc làm nhục ta, ngươi còn làm được gì nữa?!” Lam Tranh lười phải cãi cọ vô nghĩa với nàng, kéo một góc áo nàng lên, nhét vào miệng Vũ Lâu.

Nàng ư ư không nói ra lời, dùng hết khí lực toàn thân để né tránh, nhưng lại hất Lam Tranh ngã xuống giường. Vũ Lâu đứng dậy muốn chạy đi, nhưng tay bị trói nên cũng không dùng được lực, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Lam Tranh túm lại.

“Nàng không chạy thoát được đâu!” Lam Tranh nắm lấy cằm nàng: “Không phải nàng nói tình nguyện bị chuyển ra quân doanh hay sao? Những tên lính lỗ mãng ngoài quân doanh làm sao dịu dàng được như ta. Nếu ngay cả ta nàng cũng không hầu hạ được, thì làm sao hầu hạ được bọn họ?”

Miệng Vũ Lâu bị bịt khăn, nghe thấy hắn nói những lời lẽ nhục mạ mình, mà lại không thể phản bác gì, khiến nàng tức giận, mặt mũi trắng bệch. Lam Tranh rút miếng vải trong miệng nàng ra, cúi xuống cắn môi nàng, đau đớn khiến nàng khẽ hé miệng, lưỡi hắn lập tức bắt lấy cơ hội này, tham tiến vào bên trong. Ngực hắn đè chặt nàng xuống, nụ hôn thô bạo làm nàng không thở nổi, hơi thở trở nên dồn dập, nỗi đau đớn trên môi khiến nàng nhíu chặt mày.

“A!” Lam Tranh đột nhiên kêu một tiếng đau đớn, nhanh chóng rời khỏi môi nàng, một tia đỏ tươi cũng tràn theo khóe miệng. Thừa lúc này, Vũ Lâu nâng đầu gối, mạnh mẽ chặn giữa nàng và hắn. Nàng há hốc mồm thở hổn hển, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống.

Lam Tranh lau vết máu ở khóe miệng, lại bổ nhào về phía nàng, kéo người nàng qua, hôn xuống đôi môi sưng đỏ của nàng, tay kia xé rách quần áo vướng bận trên người Vũ Lâu.

Hơi thở của nàng lẫn với vị ngọt tanh của máu khiến hắn như mê như say, mặc kệ nàng giãy dụa phản kháng kịch liệt, hắn vẫn quyết không chịu buông tha.

Tới tận khi hắn nếm thấy vị mặn chát của nước mắt, biết mình tạm thời thắng lợi mới chịu buông Vũ Lâu. Trải qua một trận giao tranh ác liệt, Lam Tranh cũng thở hồng hộc: “Không phải nàng hận ta đã hạ dược nàng ở Ca Phỉ Lâu, mạnh mẽ chiếm lấy nàng sao? Nàng còn nổi cáu với ta, bỏ về nhà mẹ đẻ! Đã vậy, hôm nay ta sẽ cưỡng bức nàng, để xem nàng có thể trốn đi đâu!”

Hắn cởi đai ngọc bên hông xuống, trói chặt hai tay nàng vào hai bên thành giường.

“Độc Cô Lam Tranh, đồ khốn kiếp!” Vì giãy dụa, nên cổ tay bị trói bằng đai ngọc bị trầy da ra. Lam Tranh nhìn thấy, trong lòng khẽ trầm xuống, nhưng lại tự nhủ, không được mềm lòng.

“Nàng biết là ta sẽ không thả nàng ra, ta nghĩ nàng nên tiết kiệm sức lực, nhắm mắt lại mà hưởng thụ.”

“Đồ vô sỉ!” Nàng chửi hắn, chân thì đạp loạn.

Lam Tranh chặn chân nàng lại, con ngươi đen ánh lên vẻ hung ác: “Kiếp này nàng đừng mong có thể chạy trốn khỏi ta!” Hắn không chút lưu tình, kéo nốt mảnh y phục còn sót lại trên người nàng, cúi người hôn lên vết sẹo do chính tay hắn đã ấn xuống ngực trái của Vũ Lâu.

Hắn hung dữ đặt nàng dưới thân, quần áo nàng bị xé tan tành. Hắn tách hai chân nàng ra, không có màn dạo đầu, không hề dự báo trước, chỉ mạnh mẽ đâm thẳng vào. Sự khô khốc mang đến cảm giác đau đớn đến thấu xương khiến nàng hít một hơi lạnh, thở dốc vì kinh ngạc, cắn chặt răng cố nén tiếng kêu của mình.

Nỗi nhục nhã sống còn không bằng chết này khiến nàng không kìm được nước mắt. Lam Tranh cười lạnh, đưa tay lau nước mắt cho nàng, động tác vẫn thô bạo như cũ. Trong phòng không hề có ánh nến, chỉ là một khoảng không tối đen, nàng mở trừng trừng mắt nhìn Lam Tranh, nhưng cũng không nhìn được rõ mặt hắn. Sự ma sát ở thân dưới sinh ra chất dịch trơn giúp hắn ra vào dễ dàng hơn rất nhiều, mỗi một lần tiến vào, đều muốn tiến đến nơi tận cùng trong huyệt động của nàng.

Bên ngoài phòng, không khí dung tục, xa hoa, ồn ào vẫn tiếp diễn. Còn bên trong, hai người vẫn giằng co trong yên lặng. Sự vui sướng trên thân thể hắn, cũng không xóa được cảm giác đau lòng vì làm nàng bị tổn thương, nhưng hắn không muốn cúi đầu trước. Trong màn tràn ngập hương vị mãnh liệt khiến người ta không hít thở nổi, hơi thở của nàng cũng dần trở nên mị hoặc, quyến rũ.

Ý chí phản kháng của nàng vốn căng như dây cung, bỗng chốc như bị đứt thành từng đoạn. Nàng phát ra tiếng khóc nức nở tuyệt vọng, từ bỏ mũ giáp, từ bỏ sự kiên trì vốn có. Nàng đầu hàng.

***