Nghề Vương Phi

Chương 159




Giáo phường tư là gì? Là nơi vợ con của những quan lại mắc tội phải vứt bỏ sự tôn nghiêm của mình, bán thân, bán nụ cười…

Từ khi được Thành tổ lập ra, những nữ nhân bị phạt vào giáo phường tư không chỉ phải luyện tập lễ nhạc cho nghi thức cung đình, mà còn phải bán rẻ tiếng cười tiếp khách. Vì mục đích làm nhục đối thủ một cách triệt để, thỉnh thoảng các nàng còn phải tùy thuộc vào sự điều khiển của quản lý, nếu có sinh con, cũng bị gọi là “Tiểu quy nhi” (*) hay “dâm tiện tài nhi” (con của dâm nữ, tiện nhân), nhiều đời không được chuộc thân.

(*) Đời nhà Đường, những tay ca kỹ thường chít khăn xanh như con rùa, cho nên những kẻ chít khăn xanh gọi là quy. Vợ con của những người đó cũng đều làm con hát, những kẻ đó cũng coi như là mở nhà hát, nhà thổ cho vợ con, nên cách gọi tiểu quy nhi là để sỉ nhục những đứa bé con của kỹ nữ.

Nói đến giáo phường tư, tin tức Huệ vương phi trước kia bị phạt nhập vào giáo phường tư khiến vô số sắc lang nổi tiếng trong kinh thành, cũng như những sắc lang tiềm ẩn, nhiệt huyết sôi trào. Đã nhiều năm nay, giáo phường tư không có vợ con quan lại nào có chất lượng nhập vào cả. Nhất thời, cánh cửa giáo phường tư như muốn bị đạp đổ. Lúc tay thái giám chủ quản vừa thấy vẻ đẹp của Tần Vũ Lâu, giá bán mình chỉ có năm trăm lượng, hắn hưng phấn đến hai tay vò vào nhau, nhưng hắn chờ đông chờ tây, đến nửa người khách cũng không có, sau ba ngày, thu nhập lại càng thụt lùi, đừng nói đến người, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu. Thái giám chủ quản tức giận kéo cổ áo Tả Thiều Vũ ở giáo phường tư hỏi: “Ả tiện nữ Tần gia kia có vấn đề gì, vì sao mãi không có khách nào đến?”

“Công công đừng trách ta, từ lâu, ở trên phố đã lưu truyền tin tức Huệ vương phi từng hủy dung mạo, là một Vương phi vô cùng xấu xí, có người còn nói, cho bạc hắn cũng không thèm đến.”

“Không thể thế này được, nếu Hoàng thượng hỏi tình trạng Tần Vũ Lâu thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta báo lên, là nàng sống rất an nhàn sung sướng ở giáo phường tư hay sao??‼” Tả Vũ Thiều không dám đắc tội thái giám chủ quản, nhẫn nhịn hạ giọng gọi một tên hạ nhân, lập tức đưa Tần Vũ Lâu đến đây. Khuyên tới khuyên lui, hắn mới dám đi, kết quả là còn chưa kịp nhìn thấy bộ dạng Tần Vũ Lâu thế nào, đã bị đánh đến hoa hết mặt mày, đá thẳng ra ngoài.

Phản ứng mạnh mẽ thì sẽ bị trừng trị thích đáng, Tần Vũ Lâu dù chống cự dữ dội cuối cùng cũng vẫn bị trói đè xuống đất chờ chịu phạt. Thái giám chủ quản cầm một que hương lắc lư trước mặt nàng nói: “Tình tình ngươi cũng thật mạnh mẽ, chẳng trách mà bị người ta ghét bỏ, có điều, tuy tính tình ngươi có hơi kém, mặt tuy có vết sẹo nhàn nhạt, nhưng cũng coi như là xinh đẹp, nếu ngươi chịu khuất phục, ngoan ngoãn phục vụ ở đây, có thể quyến rũ được một đại quan để người ta thu ngươi làm thiếp, chẳng phải là tốt quá hay sao. Còn nếu ngươi cố tình không biết điều, thì cố mà nhận hết sự đau đớn trên thân thể đi.”

Mùi hương khiến Vũ Lâu hắt xì một cái, cười lạnh nói: “Vậy sao ngươi không tự sinh một cô con gái, để cho con bé ngoan ngoãn tới đây sống đi?”

“Hừ!” Tên thái giám bị chọc đến chỗ đau, liền ấn cây hương xuống mu bàn tay Vũ Lâu. Hắn cười đắc ý nhìn nàng, muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của nàng để hắn có thể khuây khỏa, nhưng thật khiến hắn thất vọng, Tần Vũ Lâu chỉ hơi nhíu mày một chút, khẽ hít một hơi lạnh mà thôi.

“Sức chịu đựng của ngươi cũng thật tốt!”

“Không, so với những gì hắn làm, thì việc này chẳng đáng gì cả!” Bị bỏng vì cây hương nhỏ này, làm sao sánh được với những tổn thương Lam Tranh gây ra cho nàng.

Thái giám cười lạnh: “Đừng nói mạnh, giờ mới chỉ là bắt đầu, ta còn rất nhiều biện pháp để chỉnh ngươi.”

Quan trên phát uy muốn trừng trị Tần Vũ Lâu, thuộc hạ đương nhiên sẽ phải tình nguyện hiến hế, một gã sai vặt đội khăn lục giác tiến lên phía trước nói: “Hay là chúng ta dùng chiêu đó đi, lấy một con mèo đến, thả vào trong ống quần nàng, chúng ta ở bên ngoài quất mèo, ôi chà, con mèo con nóng nảy, chắc chắn sẽ cào da nàng chảy đầm đìa máu ấy chứ!” Hắn nói xong cũng tự sợ đến phát run lên.

“Không được, da bị cào xước hết thì làm gì có ai thích!” Một mụ già đứng bên cạnh đeo trang sức đỏ tươi nói, mắt mụ đảo quanh một cái, cười: “Hay là nhét một ít rễ cây đậu vào chỗ kín của nàng ta đi, bảo đảm nàng ta sẽ sống không bằng chết!”

Mọi người bàn tán xôn xao, cố hiến cách để hành hạ Vũ Lâu, khiến nàng chết dở sống sở. Đang lúc ngươi một câu, ta một câu nhốn nháo khắp phòng, thì một người đi từ cửa vào, ghé tai thái giám nói nhỏ vài câu. Sắc mặt tên thái giám chủ quản xám ngoét, giữa mùa hè mà hắn run lẩy bẩy, sau đó hét to: “Mau buông nàng ra! Đưa nàng ta về phòng đi!”

Trong lòng Vũ Lâu đang thấy kỳ quái, thì được người ta cởi dây trói, đuổi về phòng. Vừa vào cửa, nàng đã thấy có một nam tử đang đứng trong đó, quay lưng về phía nàng. Nghe tiếng mở cửa, người kia quay đầu nhìn nàng. Vũ Lâu vừa nhìn rõ người đó, đã vô cùng tức giận, quên cả cấp bậc lễ nghĩa, oán hận hỏi: “Vương Lân, ngươi tới đây làm gì?”

Vương Lân liếc mắt một cái, nhìn ra ngay vết bỏng trên mu bàn tay nàng, thầm mắng, khốn kiếp, tên hoạn quan kia chán sống rồi hay sao, dám động thủ với nàng.

“Tần cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ đến thăm cô thôi.”

Nàng ngửa cổ cười lạnh: “Ngươi đến thăm ta? Hay là tuân theo mệnh lệnh của ai đó, đến để nhìn tình trạng thê thảm của ta? Ngươi quay về nói cho hắn biết, ta sống rất thoải mái, mặc quần áo lụa là, hoa lệ, lại có nam nhân cưng chiều. Tiền bạc ở đây, nhiều hơn Vương phủ nhiều.”

Vương Lân im lặng không nói được gì, bị những câu nàng nói làm cho trầm mặc mất một lúc, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Tần cô nương, cô không cần phải như vậy đâu…… Ta đã phân phó xuống dưới, tạm thời cô không cần tiếp khách. Hơn nữa, Vương gia……”

“Hắn làm sao?”

Vương Lân không biết chống chế như thế nào, dù sao, cũng đúng là Huệ vương sai hắn đến xem tình cảnh bây giờ của Tần Vũ Lâu.

Hắn khẽ thở dài: “Tần cô nương, nếu cô chịu tỏ ra khuất phục, Vương gia cũng sẽ không làm khó cô.”

“Sẽ không làm khó ta? Việc lần này hắn làm, vốn là muốn đuổi cùng giết tận ta. Về chuyện làm giả ngày sinh, ta chỉ nói với mình hắn….. Nhưng hắn lại dùng chuyện đó hại nhà ta.” Theo thánh chỉ ban xuống có thể thấy được, lần này Lam Tranh không niệm tình xưa nữa, đã hoàn toàn động sát tâm rồi.

Vương Lân nói: “Là do Tông Nhân phủ giở công văn cũ ra, vô tình phát hiện có điểm kỳ quái……”

“Đừng nói những lời nói dối mà ngay cả ngài cũng không tin được nữa đi.” Nàng buồn bã nói: “Lần này chắc chắn là hắn làm. Cho dù Tông Nhân phủ có tra xét, thì cũng là do Huệ vương sai khiến.”

Chuyện này không hề sai. Vương Lân khẽ sờ sờ mũi, nói: “Ta cũng không biết được ý đồ của điện hạ. Nhưng mà, hắn tuyệt đối không muốn để ai làm nhục cô.”

Vũ Lâu nói: “Là để cho chỉ có hắn làm nhục ta được phải không?

“A……” Vương Lân lại cứng lưỡi, không nói gì một lúc lâu.

“Không biết Hầu gia có tin tức gì của người nhà ta không?”

“Đã truy nã khắp cả nước, bọn họ không thể trốn thoát được đâu. Có điều, hiện giờ vẫn chưa có tin gì của bọn họ.”

Không có tin gì tức là tin tốt. Nhưng khắp thiên hạ đều là đất của Hoàng tộc, có thể chạy đi đâu được nữa. Mặt Vũ Lâu lộ ra vẻ ưu sầu, buồn bã ngồi xuống bàn, mệt mỏi chống tay lên trán: “Ta có thể rời khỏi kinh thành, không muốn lưu luyến gì, ra biên ải hội ngộ người nhà, để sống cuộc sống bình bình an an đến hết đời,…… vì sao hắn không chịu buông tha cho ta…… Hắn đúng là một người có thù tất báo, ta làm hắn mất thể diện một lần, thì hắn sẽ trả lại ta gấp bội.”

Vương Lân thấy khóe mắt nàng có ánh nước mắt, vì muốn tránh cho nàng nghi ngờ, chỉ nói một câu: “Tần cô nương hãy giữ gìn sức khỏe, Vương gia đều đã sắp xếp hết rồi.” Nói xong hắn đứng dậy rời đi. Chờ hắn đi khuất, Vũ Lâu ngồi yên ở trước bàn, nghĩ đến tương lai của mình và người nhà, lại khóc to một hồi.

***