Nghề Vương Phi

Chương 125




Nghe xong lời nói của Lam Tranh, Vũ Lâu cực kỳ lo lắng: “Đừng làm bậy, đây là ở trước mặt Hoàng đế, đừng làm chuyện mạo hiểm như thế.” Chẳng lẽ hắn định thừa lúc rối loạn, bắn tên mưu sát Thái tử hay sao? Nếu làm không tốt, sẽ mang tội ám sát, đừng nói là giết Thái tử, chỉ sợ sẽ làm hại chính mình thôi.

“Nàng chỉ cần đứng xem kịch vui là được.” Lam Tranh đã lường trước hết mọi việc.

Vũ Lâu vẫn còn muốn nói, thì nghe thấy giáo úy cưỡi ngựa hô: “Hoàng thượng giá lâm ——-” Tiếng hô vừa dứt, mọi người liền đồng loạt quỳ xuống đất. Vũ Lâu quỳ phía sau Lam Tranh, nghĩ đến những lời nói của hắn mà bất an không yên.

Nếu Lam Tranh nhân cơ hội này để hại Thái tử, thì chắc chắn Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này mà loại trừ Lam Tranh.

Nàng đi đến bên cạnh Lam Tranh, nhắc nhở hắn: “Ngươi cũng phải cẩn thận.”

Lam Tranh cười: “Không để cho nàng thủ tiết đâu.”

Vũ Lâu thấy bây giờ mà hắn vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, bực tức: “Ta nói thật đấy.”

Lam Tranh ghé sát vào tai nàng: “Hôm nay, đúng là sẽ có người ám sát ta……”

Vũ Lâu kinh hãi: “Cái gì? Ngươi biết rõ là có còn cố đi, chúng ta về nhanh đi.” Lam Tranh ngăn lại: “Nếu ta đã biết kế hoạch của Thái tử, chẳng lẽ còn để cho hắn làm ta bị thương hay sao. Ngốc nghếch.”

Vũ Lâu bị mắng là ngốc, giận dỗi: “Vâng, ngươi thông minh nhất.”

Hai người còn đang tranh cãi thì Vũ Lâu nghe tiếng vó ngựa tới gần, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào vàng sáng, cưỡi ngựa phủ gấm đi phía sau giáo úy mở đường, nàng thầm nghĩ, người này chắc là Hoàng thượng, nhìn người có vẻ cũng tốt tính. Đi sau Hoàng thượng là Thái tử Độc Cô Tĩnh Thần, vẻ mặt tiều tụy bệnh hoạn, Vũ Lâu nhìn thấy hắn, sợ hắn nhìn thấu thân phận của mình, vội vàng cúi đầu xuống.

Đội ngũ của Hoàng đế nhanh chóng đi đến trước mặt.

“Huệ vương, bình thân đi.”

“Vâng.” Lam Tranh chắp tay lễ, sau đó đứng dậy, ngửa mặt nói với Thái tử: “Tứ ca, nhìn sắc mặt huynh hôm nay cũng không tồi.”

Thái tử cười: “Tư thế của Thập đệ mới thật oai hùng, mạnh mẽ.”

Lam Tranh lắc đầu, ánh mắt quét về phía Tấn vương ở cách đó không xa: “Cửu ca mới oai ấy.”

Hoàng đế tự giục ngựa đến trước mặt Tấn vương nói: “Diệp Thành, mau đứng dậy đi.” Giọng điệu vô cùng trìu mến, yêu thương.

Lam Tranh và Thái tử nhìn nhau cười, trong lòng đều hiểu rõ, cục diện ba chân này đã xác định rồi, mặc kệ ta và ngươi ai thắng ai thua, thì người còn lại cũng vẫn phải đấu tiếp với Tấn vương.

Vũ Lâu không dám thở mạnh, chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, cố gắng tránh xa tầm mắt của Thái tử. Lam Tranh đúng là quá to gan, nàng mà bị vạch trần thân phận, thì chính là tội tày trời, hắn cũng không tránh khỏi bị liên lụy, trong lòng nàng không nén được mà thầm mắng hắn vài câu.

“Thập đệ, sao không đưa Tần Vũ Lâu của đệ đến?” Thái tử nói vu vơ mà khiến Vũ Lâu rối loạn, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.

“Tứ ca cũng không đưa Thái tử phi đến à, nếu huynh đưa đến thì ta cũng đưa nàng đến.”

Thái tử cười cười, đổi đề tài: “Hôm nay quây săn, không biết Thập đệ có ý định muốn săn con gì không?”

“Có.” Chính là Tứ ca ngươi đó. Lam Tranh cười ha ha nói: “Săn con thỏ, tặng cho Vũ Lâu. Tứ ca thì sao?”

Thái tử nói: “Đến lúc đó đệ sẽ biết.”

Lúc này, Lam Tranh thấy Hoàng đế cùng Tấn vương nói chuyện rất vui vẻ, bĩu môi: “Hắn thì sao? Chắc hươu cũng chẳng vừa mắt hắn, phải săn hổ có lẽ mới xứng với hắn ta.”

Thái tử nhìn Tấn vương, thầm nghĩ, Diệp Thành, ngươi mới là người gian trá nhất, châm ngòi cho mối quan hệ giữa ta và Lam Tranh, đứng giữa làm ngư ông thu lợi. Nhưng mà, ngươi cũng phải cẩn thận, người còn lại giữa hai chúng ta, sẽ là đối thủ cực kỳ mạnh của ngươi.

Ánh mắt của Tấn vương và Thái tử vô tình gặp nhau, hắn cúi đầu hạ thấp người thi lễ. Bây giờ Hoàng đế mới chợt nhớ ra vẫn còn hai đứa con trai của mình ở bên cạnh, khẽ khụ khụ một tiếng rồi nói: “Lên ngựa, xuất phát thôi.”

Khả năng cưỡi ngựa của Lam Tranh tuy không bằng Tấn vương, những cũng gọi là chấp nhận được, không xuất hiện tình huống khiến Vũ Lâu lo lắng.

Khi mọi người đến bãi săn, thì đội quân đi trước đã chuẩn bị xong hết, đem tất cả các con mồi để sẵn vào trong rừng, bày bố quân canh giữ cẩn mật bên ngoài, cấm người ngoài tiến vào.

Bên trái Hoàng đế là Tấn vương, bên phải là Thái tử, Lam Tranh đứng phía sau Tấn vương, vì muốn nói chuyện với Vũ Lâu, nên thừa dịp ba người không chú, cố ý chạy chậm lại, lùi về bên cạnh Vũ Lâu nói nhỏ: “Lát nữa sẽ có người bắn trộm tên về phía ta. Nàng đừng vội, nghe ta nói hết đã. Ta đã sớm biết hắn có âm mưu này, ngay cả vị trí người bắn tên ta cũng đều biết cả, ta sẽ trốn được. Cho nên, lúc ta bị ngã ngựa, nàng đừng sợ hãi mà chạy lại xem ta thế nào, để lộ chính mình.”

Vũ Lâu nghi hoặc: “Vậy ngươi bảo ta tới đây làm gì?”

“Sau khi ta tránh được kẻ bắn tên, sẽ giả vờ ngã xuống ngựa…… Trong lúc đại loạn đó, thì mới là lúc kịch hay xuất hiện.”

“Chẳng lẽ ngươi cũng chuẩn bị người lén bắn tên, bắn trộm hắn ta?”

“Hừ.” Lam Tranh cười lạnh: “Còn thú vị hơn nhiều.” Dứt lời lại giục ngựa đi trước, quay về bên cạnh Tấn vương.

Tấn vương quay đầu nhìn phía sau, Vũ Lâu vội cúi đầu, đến lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng lên.

Vũ Lâu cầm cờ, cưỡi ngựa đi theo mọi người, cũng đeo cung tên tượng trưng. Đi một đoạn đã thấy bóng sừng hươu thấp thoáng trong rừng cây, nhanh nhẹn chạy vụt đi mất.

Mọi người lập tức giục ngựa đuổi theo, Vũ Lâu cũng đi theo, nhanh chóng đến một chỗ rừng rậm, đường nhỏ hẹp, cây đại thụ um tùm che khuất cả ánh mặt trời, Hoàng đế bắn mũi tên đầu tiên, con hươu đó nhảy lên, tên rơi xuống đất không trúng nó. Hoàng đế bắn không trúng là cơ hội biểu hiện của các Hoàng tử khác. Lam Tranh tùy tiện giương cung bắn một mũi, tất nhiên là không trúng, nhận được tiếng cười mỉa mai khe khẽ của Thái tử. Không chờ Thái tử khai cung, mũi tên của Tấn vương đi bên cạnh hắn đã lao ra như tia chớp, cắm thẳng vào yết hầu của con hươu.

“Diệp Thành, bắn hay lắm!” Hoàng đế yêu thích nhất là Tấn vương, người có thể thực hiện giấc mộng hào hùng của mình, thấy hắn vừa ra mặt đã thắng giòn giã, nên cũng thấy phấn khích hơn.

Tấn vương đáp lễ: “Phụ hoàng quá khen.”

Ngự lâm quân tiến lên phía trước để lấy con mồi về.

Lam Tranh lơ đãng nhìn quanh, tay nghịch nghịch dây cương, đột nhiên một ánh sáng bạc lóe lên, nhắm thẳng vào yết hầu Lam Tranh. Lam Tranh đã biết trước có thích khách mai phục ở chỗ rừng rậm này, tập trung cao độ, lắc mình né tránh, nhưng vì lực tên rất mạnh nên vẫn bị ngã ngựa.

“Có thích khách —-”

Vũ Lâu đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng vẫn bị dọa đến ngây người, bỗng nàng thấy từ phía cây đại thụ khác trong góc tối xuất hiện một cung tên, thầm hô, nguy rồi, người vừa rồi chỉ là ngụy trang thôi, đây mới là thích khách thực sự.

Lam Tranh trúng kế rồi.

Nàng vội giương cung nhắm bắn gã kia, loáng một cái, một luồng sáng bạc đã hướng vào Lam Tranh vừa ngã ngựa. Vũ Lâu lập tức quay mũi tên, nhắm thẳng vào mũi tên bắn lén của gã thích khách.

Ba!

Mũi tên bắn lén kia bay chệch quỹ đạo ban đầu, nhưng vẫn giữ tốc độ cao bay về phía mục tiêu.

Máu tươi tràn ra.

Lam Tranh ôm vết thương trên cánh tay phải, hung dữ nhìn Thái tử.

Thì ra ngươi chuẩn bị hai kẻ bắn lén.

“Bắn chết thích khách —–” mệnh lệnh vừa phát ra, vạn mũi tên nhắm vào một vị trí, tên thích khách bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.

Thái tử ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Lam Tranh, cười lạnh. Hôm nay không giết được ngươi, vẫn còn lần sau!

Bỗng nhiên, hắn phát hiện vẻ mặt của Lam Tranh từ căm hận lại trở thành cực kỳ cao hứng.

“Graooooo—-”

Hai con chó săn hung hãn đột nhiên quay về tấn công Thái tử, đúng lúc mọi người còn đang tập trung vào thích khách, chờ lệnh tiếp theo, hai con chó hung hãn đã kéo được Thái tử xuống ngựa, cắn vào cổ họng của hắn.