Tôi đứng đằng sau bức màn nhìn xuống, trông thấy bóng lưngLâu Thiếu Bạch bước nhanh đi ra ngoài cửa lớn, trong lòng dâng lên một cảm giáckhông được tự nhiên nói không nên lời. Bờ môi mới vừa rồi bị anh ta chạm qua phảngphất có chút khó chịu, tôi lấy tay dùng sức lau đi lau lại.
Tôi quả nhiên bị anh ta giam lỏng. Căn biệt thự cùng cả khuônviên này tôi có thể tự nhiên đi lại. Chỉ là khi đi về hướng cửa chính thì có rấtnhiều vệ binh ngăn tôi lại, nghiêm túc nói Thiếu soái đã hạ lệnh, bên ngoàikhông an toàn, muốn phu nhân ở trong nhà nghỉ ngơi.
Thử mấy lần đều bị ngăn lại, tôi bất đắc dĩ đành phải thôi,phẫn nộ trở về phòng.
Lâu Thiếu Bạch là người cẩn thận, tuy rất tự tin tôi nghekhông hiểu lời anh ta nói với mục sư Johan, nhưng vẫn đề phòng tôi, hiển nhiênlà không muốn cảnh chạm trán không hề tầm thường kia của anh ta và người Anhkia lọt vào mắt tôi, phòng ngừa trường hợp tôi đem chuyện người Anh kia báo cáocho Trì lão gia sẽ làm chuyện thêm phức tạp; hoặc là tôi lại mơ hồ đoán hôm nay sỡ dĩ anh ta mang tôiđến giáo đường chính là cố ý muốn thử tôi, vậy nên ngay từ đầu mới nói chuyện bằngtiếng Anh với người Anh kia.
Anh ta rốt cuộc có dã tâm gì, tôi cũng không thể nhận ra. Sựthật chính là tôi đang bị anh ta nhốt trong bốn bức tường này, nửa bước cũngkhông thể ra ngoài. Tôi biết rõ phải tìm người kia lúc nào, ở đâu nhưng lại chỉcó thể ngồi không, hoàn toàn bất lực.
Loại cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay tùy ý bàibố thật là tệ.
Tôi ngồi trong phòng, uể oải trong chốc lát, đôi mắt vô tìnhlướt qua chiếc giường hỉ đỏ thẫm của tôi, cả người bắt đầu nóng lên vì câu nóianh ta đã bỏ lại trước khi rời đi. Theo ý của anh ta thì tối nay hẳn là muốn ngủcùng tôi.
Nhưng mà con bà nó, cả ngày tôi một chút hứng thú đều khôngcó.
Đêm hôm qua, tôi còn khuyên chính mình phải chịu đựng tênđàn ông này, xem như để đạt được mục đích, cần phải hy sinh. Nhưng mà sau mộtđêm, nghĩ tới người phụ nữ đêm qua gọi điện thoại đến, tôi cảm thấy rất khôngthoải mái. Cuộc điện thoại ngoài ý muốn kia làm cho tôi triệt để mất đi hào hứngbịt tay trộm chuông. Biết rõ mười mất giờ trước anh ta còn lên giường cùng ngườiphụ nữ khác, vậy mà đêm nay còn muốn “đền bù tổn thất” cho tôi… (bịt tai trộmchuông: tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quảchuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông khôngvỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽkéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy)
Trời ạ! Tuy tôi không quá ưa sạch sẽ, nhưng cái loại sự tìnhnày cũng làm cho tôi cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ vô cùng chàn ghét. Huốngchi, tôi vốn đã có cơ hội tìm đường người tổ tiên tên Thông Thất của tôi, nhưngbây giờ đường sống lãi bị anh ta bóp nghẹt ngay khi vừa được mở ra. Tôi nghĩ đếnviệc ấy thì cả người đã sôi lên, làm gì có tâm tình mà đi đối phó với anh tatrên giường!
Tôi vật vã suy nghĩ, một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua,sắc trời tối dần, Phúc mẹ đi lên bảo tôi xuống ăn cơm, tôi tùy ý ăn vài miếng rồitrở về phòng, kéo bức màn lên, xoay người trông thấy bức ảnh cưới, rốt cuộccũng miễn cưỡng nghĩ ra một chiêu ứngphó. Về phần có thành công hay không thì tôi thực sự không dám cam đoan,chỉ hy vọng Lâu Thiếu Bạch đủ cao ngạo để chui vào cái bẫy của tôi.
Khi anh ta trở về đã là hơn chín giờ tối, vào nhà tắm bên cạnhphòng ngủ tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy tôi còn mặc quần áo chỉnh tề ngồi trênghế, hoàn toàn không có ý hùa theo lời anh ta nói thì có chút mất hứng, đi vềphía tôi, cúi người bế tôi lên, đi về phía chiếc giường.
Vừa tắm xong, trên người anh ta mang theo mùi đàn hương nhànnhạt, theo từng bước đi của anh ta, từng đợt mùi hương phả vào tôi, tôi ngừngthở không muốn hít lấy, đến khi bị đặt trên mặt chiếc chăn thêu một đôi phượnghoàng cùng mẫu đơn đỏ, nhìn thấy tay anh ta luồn vào cổ áo tôi, tôi mới lăn môtvòng ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn cùng anh thực hiện một giao dịch.”
Anh ta liếc nhìn tôi, có vẻ như bị khơi gợi lên một chút hứngthú, a một tiếng, thu tay lại, dù vậy vẫn ung dung nhìn tôi.
“Lâu Thiếu Bạch, anh nói đúng, cho tôi trăm phương ngàn kế gảtôi cho anh chính là muốn tôi tìm hiểu về tấm bản đồ trong nhà họ Lâu của anh.Buổi sáng khi anh tôi tiễn tôi ra còn dặn dò tôi phải giám sát hành tung củaanh, có chuyện gì khác thường phải lập tức báo cáo cho anh ta. Anh ta còn đồngý với tôi, nói khi nào chuyện này thành công, tôi muốn gì sẽ được nấy, tuyệt đốisẽ không ép buộc tôi ở bên cạnh anh.”
Tốc độ nói chuyện của tôi rất nhanh, nhưng mỗi câu mỗi chữ đềucực kì rõ ràng, thoáng cái đã bán đứng cả nhà họ Trì.
Kì thật không cần tôi bán đứng anh ta cũng biết. Chỉ cónhưng vậy thì tôi mới có thể thẳng thắng thành khẩn ở trước mặt anh ta mà thôi.
Sắc mặt của anh ta có chút khó coi, ánh mắt mập mờ bất địnhnhìn tôi, không nói một lời.
Tôi hít một hơi thật sâu, áp chế hỗn loạn trong lòng, tiếp tụcnói: “Không cần hỏi tôi vì sao lại bán đứngchính cha của mình. Ông ta không xem tôi là con gái, tôi cũng không phải loạicon hiếu thuận.Về phần anh, tôi tuy không biết anh cùng cha tôi có xích míchgì, nhưng anh chịu lấy con gái của nhà họ Trì, chắc chắn cũng không thoát khỏiliên quan đến nơi cất giấu một nửa tấm bản đồ kia. Lâu Thiếu Bạch, anh chắc chắnkhông thích tôi, anh đối với tôi mà nói cũng chỉ là một người xa lạ, như vậychúng ta vì cái gì lại phải ngủ cùng một giường với nhau?”
Sắc mặt của anh ta vốn đã không tốt, nghe xong câu nói cuốicùng của tôi càng tăng thêm vài phầm âm trầm, thu hồi khóe miệng đang nhếchlên, cuối cùng mở miệng.
“Trì Cảnh Thu, em phát sốt sao? Sao lại không ngừng nói hưunói vượn thế? Tôi cưới em, ngủ cùng một giường, đây không phải là chuyện rấtbình thường sao? Về phần Trì lão nhân cùng Trì Hiếu Lâm, muốn thành đại sự sao?Chỉ cần một ngày còn có tôi, bọn họ cứ nằm mơ đi. Tôi khuyên em nên sớm tỉnh lạiđi a.”
Tôi gật đầu, thở dài: “Tôi tin tưởng anh, anh là người có bảnlĩnh nhất mà tôi từng thấy, hơn nữa cũng không giống với những người đàn ôngbình thường, cho nên tôi mới có thể muốn thực hiện giao dịch này cùng anh….”
Tôi giương mắt lên, đón nhậnánh mắt của anh ta, “Lâu Thiếu Bạch, anh hẳn là đã uống qua nước tây rồia? So với những người đàn ông Trung Quốc truyền thống cả đời không biết gì vềthế giới bên ngoài, anh ít nhất càng hiểuđạo lí hơn. Tôi gả cho anh, anh cũng biết rõ hoàn toàn chính là một con cờ do bọnđàn ông các người lợi dụng lẫn nhau. Mà tôi không hề có hứng thú đối với chuyệncủa các người, tôi là bất đắc dĩ. Cho nên tôi nguyện ý giúp anh, giúp anh lấy nửatấm bản đồ còn lại từ chỗ của Trì lão gia. Anh chỉ cần xem tôi như người hợptác cùng anh, không cần phải xem tôi như vợ của anh. Anh trước đây sống như thếnào thì bây giờ cứ như thế ấy. Sau này chờ anh thành công, tôi đối với anh cũngkhông còn giá trị lợi dụng, khi đó anh thả cho tôi được tự do, anh cảm thấy thếnào?”
Anh ta nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, chằm chằm nhìn tôikhông nói một lời.
“Đương nhiên tôi biết rõ với bản lĩnh của anh, không có tôi,anh sớm muộn gì cũng lấy được tấm bản đồ trong tay Trì lão gia. Chỉ là có tôigiúp anh, nhất định sẽ thuận lợi hơn chút ít. Anh cảm thấy thế nào?”
Tôi phi thường chân thành nở nụ cười với anh ta. Nhưng rấtnhanh cũng thấy không yên. Có thể nhìnra được, anh ta cũng không hề cảm thấy hứng thú, ngược lại dường như có chútcăm tưc, u ám nhả ra một câu: “Em đối với con hát kia, kì thật vẫn nhớ mãikhông quên a?”
Tôi cứng họng, kinh ngạc vì mình bị kéo vào chuyện của conhát mà hiện tại cũng không biết anh ta đã làm gì người đó, chẳng muốn biện minhgì, lòng cảm thấy chán, chỉ còn một chiêu cuối cùng mong tìm được đường sốngtrong cõi chết, vì vậy tôi chậm rãi nằm xuống, nhìn anh ta nói: “Lâu Thiếu Bạch,nếu anh thật sự muốn ngủ cùng tôi, vậy thì đến đây. Tôi sẽ không phản kháng, thậtđấy.”
Anh ta không thể tin được ngước mắt lên, phảng phất như cảmthấy tôi điên rồi mới nói những lời kia, lập tức ha ha cười rộ lên.
“Trì Cảnh Thu, em thật đã tự đánh giá mình quá cao. Lâu ThiếuBạch tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều có nguyên tắc của chính mình. Phụ nữđến lúc thích hợp, tự nhiên sẽ có giá trị lợi dụng, có đôi khi còn lợi hại hơncả họng súng. Nhưng mà người có bụng dạ khó lường giống như em, ngay cả chamình cũng có thể bán đứng, tôi đây thật sự không dám dùng. Về phần ngủ, Lâu ThiếuBạch tôi muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Còn phải bắt buộc em ngủ cùng tôisao?”
Sập bẫy rồi!
Tôi mừng rỡ trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Anh ta nói xong, từ trên giường đứng lên, cầm áo của mình đira ngoài, bóng lưng mang theo vài phần ngạo nghễ mà không gấp gáp.
Nghe tiếng bước chân của anh ta dần dần đi xa, tôi đang địnhthở nhẹ ra thì đột nhiên cứng đờ, bởi vì anh ta dừng bước, chậm rãi quay đầu lại,liếc mắt nhìn tôi, rồi trầm mặt quay lại.
Tôi không biết anh ta muốn làm gì, thoáng cái lại trở nêncăng thẳng, vừa định lùi thân mình vào bên góc giường thì anh ta đã cúi xuống,bàn tay đột nhiên bắt lấy bả vai tôi, mạnh mẽ kéo tôi đến góc giường bên cạnh.
“Em đang dùng phép kích tướng. Tôi thiếu chút nữa thì đã mắcmưu của em.”
Anh ta cúi người nhìn tôi, không nhanh không chậm nói. Bâygiờ anh ta đang có tâm tình gì, ánh mắt mập mờ cùng khuôn mặt kia nhìn không rõý tứ gì.
Tôi đương nhiên là không thừa nhận, tiếp tục im lặng khôngnói gì là biện pháp tốt nhất. (im lặnglà vàng đó mà ^^)
Kì thật giờ đây nghe anh ta nói câu ấy, căng thẳng trong tôiđột nhiên biến mất. Dạng người tự ngạo này, tuyệt đối sẽ không đổi ý để mà tựmình gậy ông đập lưng ông.
Quả nhiên bị tôi đoán trúng.
Anh ta thản nhiên cười, “Em yên tâm, Lâu Thiếu Bạch tôi chưabao giờ bắt buộc phụ nữ, cho dù em danh chính ngôn thuận là người phụ nữ củatôi.”
Rất cảm ơn anh, Lâu Thiếu soái, nếu tôi còn mạng trở về, từnay về sau nhất định sẽ dựng cho anh một bia mộ, khắc lên hai chữ “Người tốt”. (bó tay ^^)
Tôi nói thầm trong lòng một câu. Không ngờ một lúc sau, ngóntrỏ bên tay phải của anh ta xẹt qua một bên gò má hơi nghiêng của tôi, giọng điệu thoáng cái nghiêmtrọng, “Em không phải tiểu thư nhà họ Trì. Trì lão nhân phong kiến như vậy, làmsao có thể nuôi dạy một đứa con gái như em?”
Tôi nở nụ cười với anh ta: “Chỉ có Lâu Thiếu anh được uốngnước tây thôi, không cho phép con gái nhà họ Trì có lối sống giống mình sao?”
Anh ta hừ một tiếng, lúc này thật sự vứt tôi lại, đi về phíacửa phòng cũng không hề quay đầu nhìn lại nữa.
Tôi rốt cuộc thở ra một hơi thật dài, đối với kết quả nàycũng coi như thỏa mãn. Vừa không trở mặt với anh ta, vừa không phải thực hiệnnghĩa vụ của một “người vợ”. Nhưng mà sau vài giây, tôi lại thấy có chút khôngbiết nên khóc hay nên cười.
Lâu Thiếu Bạch vừa mở cửa, bất thình lình có người nằm sấpngoài cửa, chính là người đang cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong – Phúc mẹ.
Vẻ mặt Phúc mẹ xấu hổ, nhanh chóng đứng thẳng lên, hai bàntay đan vào nhau, lúng ta lúng túng nói: “Tôi…vừa khéo đi ngang qua, muốn nhìnmột cái xem có gì cần sai bảo tôi hay không…”
Hôm nay từ bên ngoài vừa về đến nhà, tôi liền bị Lâu Thiếu Bạchgiam lỏng. Phúc mẹ đáng thương nhất định rất lo lắng, nên lúc này mới chạy đếnnghe lén.
Tôi biết rõ lúc này không nên cười, nhưng mà cũng không biếtcó phải cơ miệng không nghe lời hay không, nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc củaLâu Thiếu Bạch, lại nhịn không được gục xuống thấp giọng cười.
Cửa ra vào truyền đến môt tiếng rầm, tôi ngẩng đầu lên nhìn,thấy Phúc mẹ bị anh ta đẩy ra, anh ta đã rời khỏi.
“Cô gia, cô gia, người đi đâu…”
Phúc mẹ có chút kinh hoảng truy vấn, trả lời bà chỉ là tiếngbước chân đang dần tan biến.
Không lâu sau, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng xa hơi, mộtvệt sáng trắng như tuyết thị uy mà hắt đến bức màn trong phòng tôi, ánh lên đôi mắt bỗng nhiên sáng ngờicủa tôi, tiếp theo tiếng cửa sắt rầm rập vang lên, anh ta cuối cùng đã rời đi.
Phúc mẹ cực kì tự trách mình, đối với tôi chỉ cảm thấy tiếcvì sắt không thể rèn thành thép, nói một hồi rồi mới bất đắc dĩ rời đi.
Lúc này, chuông điện thoại lần nữa lại vang lên.
Tôi biết chắc chắn không phải anh ta, cho nên không để ý tới.Tiếng chuông vang lên vài cái rồi tắt hẳn, đại sảnh dưới lầu có một cái điệnthoại nội bộ, đoán chừng là đã được người khác trả lời. Tôi cũng chẳng muốn hỏiđến, duỗi lưng thật dài một cái rồi xoay người đi ngủ.
Ước chừng khoảng nửa đêm, tiếng chuông lại một lần nữa vanglên.
Chắc là người hầu đã ngủ say, không có người đến đại sảnhnghe máy. Tôi vốn muốn đợi cho nó ngừng reo, nhưng mà đối phương hình như muốnphân cao thấp với tôi, nhất định không chịu ngắt điện thoại. Chuông reo hơn mườitiếng, rốt cuộc tôi phải bò dậy, cầm microphone lên.