Lâu Thiếu Bạch hình như rất tin cậy vào Tây y. Đến tối, bác sĩ Smith kia đã theo anh ta trở về. Lúc bác sĩ cẩn thận kiểm tra, anh ta đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hỏi: “Thế nào? Tìm thấy nguyên nhân không?”
Smith trầm ngâm một lát, nhún vai nói: “Trước mắt không nhìn ra được gì, chỉ là bệnh ngoài da bình thường. Nhưng Lâu tiên sinh ngài cũng biết, tôi cũng không phải chuyên gia trị liệu bệnh ngoài da, nhưng tôi có thể lấy một ít máu mang về nghiên cứu, hoặc là tôi sẽ mang đi cho chuyên gia xem thử.”
Hai ngày sau, Smith rất nhanh đã mang kết quả kiểm tra máu của tôi đến.
“Lâu tiên sinh, trong máu phát hiện thấy có một loại vật chất kì quái, nhưng mà tôi không biết đó là cái gì. Tôi sẽ đưa đến trung tâm nghiên cứu ở Mĩ, sau đó sẽ tìm ra một giải pháp. Tôi không rõ lắm căn bệnh này có lây lan hay không, cho nên phải cẩn thận…”
Anh ta dừng lại, liếc nhìn tôi.
Chính mình cũng không cảm thấy gì, đây vốn là nằm trong dự liệu của tôi. Chỉ là Lâu Thiếu Bạch, tôi nhìn thấy sắc mặt của anh ta đột nhiên biến đổi.
“Cảm ơn bác sĩ. Tôi muốn nhanh một chút.”
Giọng nói của anh ta dường như có chút đè nén.
Cả đêm nay anh ta luôn nằm bên cạnh tôi.
“Lâu Thiếu Bạch, trên đời này có rất nhiều việc mà không phải anh có tiền có quyền hoặc là không muốn tin tưởng thì sẽ không xảy ra…”
Tôi nhìn anh ta cười khổ.
Anh ta dường như không nghe thấy, vẫn nhìn tôi như vậy. Vẻ nóng nảy cùng thô bạo vài ngày trước đã biến mất trên khuôn mặt anh ta. Anh ta đột nhiên vươn tay ôm tôi vào trong lồng ngực, xoay người đè lên.
Chóp mũi tràn ngập hỗn hợp mùi hương đàn hương cùng hương vị thuần sướng của một người đàn ông trẻ tuổi, đáy lòng tôi chậm rãi dâng lên một cảm giác bủn rủn, lan tràn đến tứ chi rồi sang mỗi tấc da thịt.
“Không cần như thế, Smith đã nói…”
Tôi cự tuyệt anh ta.
“Tiêu Dao, đừng làm cho tôi không thoải mái như vậy, được không…”
Anh ta nói xong câu này, lập tức hôn lên miệng tôi, dường như không muốn để cho tôi tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Mồ hôi túa ra, nước bọt hòa quyện lẫn nhau, của tôi, của anh ta, không thể phân rõ là của tôi hay là anh ta. Tôi nhắm mắt lại, tùy ý để cho cảm giác của mình trôi nổi cùng nụ hôn dường như dài dằng dặc vĩnh viễn không có điểm dừng của anh ta. Lúc mở mắt ra, phát hiện cánh tay của mình còn đang quấn trên cổ anh ta, tứ chi quấn quýt lấy anh ta, giống như đã hợp nhất thành một bộ phận trên cơ thể của anh ta.
“Anh không tin vào số phận…Anh sẽ giúp em khỏi bệnh…Em cũng yêu thích anh, có phải không…”
Anh thở hổn hển, khuôn mặt phủ một tầng hưng phấn, hai con ngươi đen láy tràn ngập tình dục nhìn tôi chằm chằm, lấp lánh tỏa sáng. Dường như chờ đợi tôi đáp lại, hai tay của anh xuyên qua cánh tay tôi chăm chú nắm lấy bờ vai tôi, một lần nữa hôn thật sâu, tôi trong cơn run rẩy rốt cuộc phát ra âm thanh nghẹn ngào nức nở, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.
Lâu Thiếu Bạch giống như biến thành một người khác, quên đi chuyện địa cung. Giống như một tình nhân, tỉ mỉ bế tôi đi tắm rửa, mặc quần áo cho tôi, giúp tôi ăn cơm, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng cùng kiên nhẫn. Mà tôi thì thoải mái yên tâm tiếp nhận sự phục vụ của anh, thậm chí còn có chút kiêu căng cùng hay bắt bẻ. Nếu trên cơ thể tôi mỗi ngày không biến hóa như vậy, quỷ dị như vậy thì tôi cùng anh thoạt nhìn rất hưởng thụ.
Máu mang sang nước ngoài kiểm tra còn chưa đến bờ bên kia đại dương thì không quá nửa tháng sau, các đốm đỏ đã dần dần bò đầy tay chân, rồi đến ngực và bụng.
Lâu Thiếu Bạch không ngừng tìm đến Trung y cùng Tây y, thúc ép mình không ngừng đem đến cho tôi đủ mọi loại thuốc quý hiếm. Dần dần anh đã không còn vẻ trấn định vốn có nữa, hoặc là nói thì ra vẻ trấn định vốn có của anh nếu không có nền móng thì sẽ nổi cát, hiện tại cơn giận này giống như một cơn thủy triều dâng lên mạnh mẽ cuốn đi. Anh bắt đầu ngủ không yên, có khi nửa đêm trong lúc mơ màng tôi tỉnh dậy, bên cạnh không có người, sẽ thấy anh đứng bên cửa sổ, trong không khí là mùi hương xì gà nhàn nhạt, mà bóng lưng của anh phảng phất trông như một bức tượng đá bất động.
Tôi bắt đầu dùng quần áo che đậy thân thể của mình kín không còn một khe hở, ngay cả ban đêm đi ngủ cũng không chịu cởi, càng cự tuyệt anh đến gần tôi.
“Vô dụng thôi, Lâu Thiếu Bạch, trong máu em có một loại vật chất kì quái, cho dù là vào thời của em một trăm năm sau cũng không có cách chữa, huống chi là trình độ chữa bệnh hiện tại. Không có phỉ thúy, em rất cô đơn. Đưa nó cho em, để cho Thông Thất dẫn tôi đến địa cung đi, đây là hy vọng cuối cùng trong lúc này.”
Hôm nay, khi anh rít gào ngắt điện thoại của Smith, tôi đã nói với anh như vậy.
Anh vứt điện thoại xuống, nhanh chóng xông ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, sau gần một tháng tôi bị cấm cung, tôi bao bọc thật cẩn thận nghiêm túc, rốt cuộc đi ra khỏi phòng, đắm mình trong ánh mặt trời, ngồi lên xe hơi.
Lâu Thiếu Bạch rốt cuộc đã nhận lời tôi, để cho Thông Thất dẫn tôi đến địa cung, anh tất nhiên cũng muốn đi.
Động Bạch Long nằm trong một vùng núi cách thành hơn mười dặm, sau khi ra khỏi thành đã là lúc trời tối, lúc này đoàn người mới đi đến chân núi. Đêm nay chúng tôi tá túc trong nhà của một người miền núi, sáng sớm hôm sau, Lâu Thiếu Bạch mang theo binh sĩ đi phía sau, Thông Thất dẫn theo anh, chúng tôi đi theo ông ấy lên núi.
Đường núi quanh co khúc khuỷu, đi một đoạn dốc thoải, dõi mắt nhìn lại, rừng tầng tầng lớp lớp bao phủ, rừng núi mùa thu đẹp như vậy, nhưng hết thảy những thứ này có lẽ đều không ảnh hưởng gì đến tôi.
Từ ngày phát bệnh đến nay, thân thể tôi không ngừng biến hóa, mà ngay cả thể lực, tôi cũng cảm thấy rõ ràng đã bắt đầu suy yếu. Chỉ mới leo lên một đoạn dốc thoải mà tôi đã bắt đầu há miệng thở dốc, ngực thấy đau, đầu đầy mồ hôi. Thông Thất ngừng lại, liếc nhìn tôi, ném gói đồ trên vai cho Lâu Thiếu Bạch, ngồi xổm xuống ý bảo tôi leo lên.
Lâu Thiếu Bạch hừ một tiếng, đem gói đồ ném lại cho ông ấy, kéo tôi đến phía sau của anh.
Anh sớm đã biết quan hệ giữa tôi và Thông Thất, nhưng chỉ cần tôi và Thông Thất có bất kì tiếp xúc gần gũi nào, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn nhau, anh dường như sẽ chút có không được vui.
“Không cần, tự đi được.”
Tôi có chút xấu hổ, vội vàng lui về phía sau một bước.
“Anh cõng em.”
Anh nhìn tôi nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa.
“Tiêu Dao, để anh ta cõng cô đi. Leo lên hết đoạn dốc này, lúc nghỉ mệt cô xuống tự đi cũng được.”
Thông Thất cũng không hòa nhã gì với Lâu Thiếu Bạch, chỉ nhìn tôi nói.
Vì vậy tôi liền leo lên lưng Lâu Thiếu Bạch, để cho anh cõng tôi lên núi, Thông Thất vẫn đi phía trước vung con dao cắt trên tay liên tiếp chặt đứt cây cối mở đường.
Vai cùng lưng của anh rất dày rộng, tôi dán mặt vào, dần dần cũng cảm nhận được một chút tình cảm ấm áp.
Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, nhưng anh vẫn không thả tôi xuống.
“Anh cõng em đi xuống.”
Anh quay đầu lại nói với tôi, trán đã thấm đẫm một tầng mồ hôi, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
“Đường còn rất xa, phải đi thêm bốn năm con núi cao hơn thế này, giữ lại chút thể lực để dùng lúc đi lên đi a.”
Thông Thất lạnh lùng cắt đứt lời anh, mang theo một chút trào phúng.
Anh bị mỉa mai, tôi cho là anh sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng mà có chút kì quái, anh lại không giận, chỉ thoáng cái nở nụ cười, ngồi xổm xuống thả tôi xuống, cầm lấy bàn tay tôi đang bị bao tay bao lại.
Ở lại trong núi một đêm, ngày hôm sau đang lúc hoàng hôn, rốt cuộc chúng tôi đã đến một hang động. Nơi này hẳn là nơi lần trước Lâu Thiếu Bạch mất dấu Thông Thất.
Rốt cuộc tôi biết được vì sao Lâu Thiếu Bạch lại bị Thông Thất thuyết phục. Bởi vì đi qua đoạn hang động này chính là một vách núi, đáy vực hình như có tiếng nổ truyền đến, bị tầng tầng cây cối che lấp, nhìn không thấy đáy.
“Cửa vào địa cung nằm trên vách đá dựng đứng, theo tôi leo lên sợi dây kia đi. Bên ngoài tôi đã thăm dò qua, không có gì khác thường, người của anh không cần đi vào, đứng gác ở chỗ này là được rồi.”
Thông Thất nói xong, liền tháo gói đồ trên vai xuống, từ bên trong lấy ra một đoạn dây thừng, thắt vào một thân cây đại thụ trên vách đá dựng đứng.
Hai tay Thông Thất nắm lấy dây thừng, hai chân bám vào vách đá, nhanh nhẹn như khỉ, lúc trượt được gần 20m, bóng dáng đột nhiên biến mất, sau đó dây thừng run rẩy, ông ấy hẳn đã đi vào động.
Lâu Thiếu Bạch vẫn cõng tôi, dường như sợ tôi rơi ra khỏi người anh nên dùng dây thừng trói tôi vào với anh, lúc này mới làm giống như Thông Thất, dọc theo dây thừng trèo xuống dưới.
Trong động khô ráo, cũng không có khí độc ẩm ướt. Cửa động rất hẹp, lúc đầu chỉ có thể cho một người xoay người mà vào. Thông Thất đốt sáng một cây đuốc, bóng tối vô biên vô hạn bị xua đi. Lúc lần lần theo sườn núi mà đi, đường núi càng lúc càng lớn, bốn phía chỉ có một mảnh yên tĩnh, nhưng mà tôi lại có một loại cảm giác như bốn bức tường đang ép vào mình, phảng phất như hiện tại chúng tôi đi dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu này, đi thông vào trong mặt đất không biết nơi nào là giới hạn. Không biết đi được bao lâu, Thông Thất đột nhiên ngừng lại, tôi giương mắt lên nhìn, thoáng cái sợ ngây người.
Trước mắt tôi ánh sáng rộng mở, cuối đường là một không gian rộng lớn, trên đỉnh dường như có màn trời hình nửa vòng tròn bao phủ, trên màn trời là đầy những ngôi sao tỏa sáng.Lại liếc mắt nhìn, không phải đầy sao mà là những viên dạ minh châu bao quanh, sáng lập lòe như những vì sao, lại giống như một dải ngân hà dưới ánh trăng sáng. Viên châu ở giữa, đường kính khoảng chừng lớn bằng eo người trưởng thành, chiếu sáng không bao giờ tàn, thắp sáng cả động như ban ngày.
Tim của tôi đập bịch bịch, giờ phút này Lâu Thiếu Bạch kích động cũng không thua gì tôi, anh xiết chặt lấy bàn tay tôi, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh tỏa sáng rạng rỡ.
“Đây là địa cung?”
Anh hỏi Thông Thất.
“Anh nói không sai. Đây là địa cung cuối cùng của Ngô Lan. Nhưng chỉ sợ anh nhất định phải thất vọng rồi, bởi vì nơi này ngoại trừ những viên minh châu xếp thành một trận hình Đông Phương Thất Túc Thương Long thì chỉ có một đàn tế.”
Thông Thất chỉ vào phía trước. Tôi nhìn theo tay ông ấy, lúc này mới nhìn rõ chính giữa phía đối diện bên dưới viên dạ minh châu lớn nhất, có một địa đạo lớn bốn cạnh, tới gần một chút, nhìn thấy địa đạo kia có vài chục bậc thang đi xuống, cuối cùng là một khoảng trống, chính là đàn tế mà Thông Thất nói.
Tôi áp chế tim đập mãnh liệt của mình, theo Thông Thất cùng Lâu Thiếu Bạch cái bệ có vài chục bậc thang, chính giữa địa đạo đặt một khối phỉ thúy hình tròn, dưới màn trời dạ minh châu chiếu sáng, lóe lên một luồng sáng màu lục. Trừ thứ đó ra, không còn vật nào khác.