Nghê Thường Thiết Y

Chương 22




Trên đỉnh đầu tôi đột nhiên dày đặc hơi thở của anh ta, tôibiết rõ lúc này anh ta nhất định đang cúi đầu nhìn tôi.

Anh ta đột nhiên dùng cánh tay trái chống đỡ thân thể củamình, hơi trượt xuống từ trên người tôi. Lồng ngực của tôi bỗng thấy tê ngứa,anh ta đã đặt môi hôn lên đó. Tôi không thể xuống tay thúc vào vết thương của anhta, anh ta cũng sẽ không chủ động buông tha cho tôi…Giờ phút này tôi đột nhiêncó chút mê man.

Nhưng mà rất nhanh, sau những khiêu khích từ đầu lưỡi củaanh ta, anh ta dần trở nên tham lam cùng hung ác mà hôn lên môi tôi, mỗi tấc dathịt của tôi bị anh ta đảo qua lỗ chân lông đều co lại. Thân thể tôi ở dướithân thể của anh ta bắt đầu run lên. Anh ta dường như cũng cảm nhận được, mỗi nụhôn rơi xuống càng thêm cuồng dã cùng rực lửa.

Tôi phát giác ra chính mình cũng không chán ghét cảm giácnày. Chỉ cần kế tiếp, những phút hưng phấn của tôi cùng anh ta cũng sẽ khôngquá tệ, giờ khắc này tôi nghĩ, kì thật tôi cũng không muốn phản kháng chuyện phảilàm tình cùng anh ta.

“Lâu Thiếu Bạch, trước kia anh cũng đã từng ngủ với người phụnữ khác sao?”

Lúc nụ hôn của anh ta kéo dài đến bụng tôi, tôi dùng khuỷutay chống đỡ người dậy, nhìn anh ta hỏi.

Anh ta hơi chậm lại, không có trả lời, tiếp dục dời xuống.

Tôi lặp lại lần nữa, vòng tay khoác lên cổ anh ta, ngăn cảnđộng tác kế tiếp của anh ta.

Rốt cuộc anh ta cũng ngẩng đầu lên, hơi thở vẫn có chútkhông đều đặn, hơi nhíu mày nhìn tôi, ừ một tiếng, sau đó lại nói thêm một câu:“Đều đã là quá khứ rồi.” Nói xong lại cúi đầu xuống.

Tôi khẽ cười, cũng học anh ta ừ một tiếng: “Tôi cũng vậy.”

Lúc đầu anh ta không có bất kì ý định dừng lại. Tôi nhìn thấyanh ta ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, cả người giống như bị đôngcứng lại.

“Dựa vào quan niệm đạođức hiện tại, người chồng không cần phải chung thủy với vợ, mà một người vợ lạiphải vì chồng mà thủ thân như ngọc, bất kể là trước hay là sau hôn nhân. Nhưngmà tôi vốn cũng không phải Trì tiểu thư. Mặc kệ anh nhìn nhận thế nào, trong mắtcủa tôi, quan hệ của chúng ta không phải là vợ chồng, chỉ là một người đàn ôngvà một người phụ nữ vì một nguyên nhân đặc biệt mà ở chung dưới một mái nhà. Hiệntại anh cũng có chút thích tôi, tôi cũng có cảm giác như vậy với anh. Cho nên nếunhư đã biết chuyện này, phản ứng của anh làm cho tôi thấy thỏa mãn thì tôi nghĩtôi có thể cam tâm tình nguyện cùng anh làm chuyện kế tiếp.”

Tôi nhìn anh ta, vừa cười vừa nói, suy nghĩ một lát, lại bổsung thêm một câu: “Kì thật lần trước, tôi nói có chuyện muốn nói với anh,chính là chuyện này.”

Cơn sóng dục vọng trên mặt anh ta nhanh chóng biến mất, cảkhuôn mặt chậm rãi bị che lấp bởi một tầng lạnh lùng.

“Tại sao phải nói với tôi chuyện này? Những ý nghĩ kì quáiđó của em là ở đâu ra?”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi, giọng điệu có chút cứngngắc.

Tôi thở dài từ tận đáy lòng.

Đã đánh giá cao anh ta rồi a. Vốn cho rằng anh ta đã từngsang tây, đã bị tây hóa, có lẽ chuyện nam nữ cũng được lai hóa một chút ít. Hiệntại xem ra, tư tưởng của anh ta vẫn kiểu Trung Quốc truyền thống của một ngườiđàn ông – tôi có thể bất trung, nhưng em thì không thể bất trinh.

“Tôi nói với anh chuyện này là vì tôi muốn bảo vệ mình. Tôikhông muốn sau khi hoan ái cùng anh xong, bởi vì tôi không còn trinh tiết mớinhìn thấy cái vẻ chất vấn này của anh. Anh hiểu chưa?”

Tôi nghĩ một lát, cố gắng giải thích với anh ta.

Sắc mặt của anh ta càng thêm khó coi: “Ý của em là nói, biểuhiện lúc này của tôi làm cho em thất vọng sao? Em không thấy hài lòng?”

Tôi không chớp mắt nhìn anh ta, nở một nụ cười: “Anh thật nhạycảm. Trên cơ bản, có thể cho là như vậy.”

Miệng của anh ta gắt gao mím lại, gân xanh hai bên tháidương bắt đầu nổi lên.

“Tên đàn ông kia, là ai? Tên giúp em cướp ngục sao?”

Rốt cuộc anh ta mở miệng hỏi tôi, giọng điệu càng thêm lạnhlẽo.

“Không phải. Anh không biết đâu, cả đời cũng sẽ không thểnhìn thấy anh ấy.” Tôi lập tức phủ nhận,ngừng tạm, rốt cuộc nhìn anh ta, có chút do dự nói: “Lâu Thiếu Bạch, tôi thậtxin lỗi vì đã phá hủy hào khí vốn không tệ này của anh. Hiện tại hào hứng của haichúng ta đều đã không còn. Anh, có phải là…”

Sỡ dĩ tôi nói vậy là vì lúc này anh ta vẫn còn đang nằm trênngười tôi, quần áo của tôi và anh ta đều không chỉnh tề.

Anh ta đột nhiên nở một nụ cười mỉa mai quen thuộc với tôi,ánh mắt chớp chớp: “Nếu tôi nói tôi vẫn còn hứng thì sao?”

Tôi hơi nhíu mày nhìn anh ta, thở dài: “Anh làm gì phải miễncưỡng chính mình. Tôi biết rõ trong lòng anh không được thoải mái, cứ tiếp tụccũng không có ý nghĩa.”

“Ai nó không có ý nghĩa? Tiêu Dao, em chớ có nghĩ tôi giốngnhư em. Tôi cho em biết, mặc kệ trước kia em đã từng cùng với người đàn ôngnào, hiện tại em là người phụ nữ của tôi. Trừ khi tôi buông tay, nếu không thìcho dù chết, em cũng chỉ có thể chết ở nhà họ Lâu, có hiểu chưa? Nếu có rảnhnói những chuyện nhảm nhí này, thì vì sao không suy nghĩ xem phải làm thế nào đểđược tôi yêu mến?”

Anh ta nói xong câu này, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên người tôi.Tôi để ý thấy có khả năng vì động tác quá nhanh, lại động đến miệng vết thươngnên mặt anh ta hơi nhăn nhó, chỉ là rất nhanh anh ta đã cởi hết quần áo còn sótlại trên người, một lần nữa đè lên người tôi.

Đây là lần thứ hai trong vài phút ngắn ngủi, tôi thấy mìnhđã đánh giá cao anh ta. Tôi vốn cho rằng anh ta sẽ chẳng thèm ngó tới tôi nữa,nhưng mà lúc này xem ra, tôi đã lầm rồi.Chẳng lẽ anh ta muốn bỏ qua cho người đàn ông trước kia đã đoạt đi “trinh tiết”của tôi mà lưu lại dấu vết trên người tôi sao?

“Lâu Thiếu Bạch, lúc này tôi không có tâm tình đó.”

Anh ta dùng lực tách chân của tôi ra, lúc vật cương to kiađi vào, tôi ghé vào lỗ tai anh ta nói.

Anh ta đột nhiên há miệng, hung hăng ngăn miệng của tôi lại,sau đó có chút thô bạo cắn hôn, tôi cảm thấy không thoải mái vì dị vật bỗngnhiên xâm nhập, khẽ “a” lên một tiếng. Nhưng tiếng rên rỉ này nhanh chóng bịanh ta nuốt vào. Anh ta nằm trên người tôi một lát, ước chừng là cảm thấy vếtthương không tiện, ôm tôi đến mép giường bên cạnh, chính mình đứng trên mặt đất,đổi thành tư thế đứng.

Anh ta chạy nước rút cực kì mạnh mẽ, thậm chí có thể dùng từdã man để hình dung, lúc cúi người xuống, anh ta dùng một tay nâng mặt tôi lên,bắt buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh ta, mỗi một cái ra vào dường như đều muốnnghiền tôi thành từng mảnh nhỏ.

Tôi biết rõ anh ta mang theo tâm tình gì mà làm chuyện này.Dưới tình huống này, công kích vào vết thương của anh ta cũng vô dụng, ngược lạicó khả năng càng làm anh ta thêm phẫn nộ, mà với sức lực này, tôi hoàn toànkhông có cách nào chống lại anh ta.

Dùng một câu nói quen thuộc của Đài Loan thì đã không cócách nào tránh khỏi bị QJ (cưỡng gian), vậy thì hãy tận lực mà làm cho mình cảmthấy thoải mái một chút. *ngất*

Cảm giác không thoải mái ban đầu qua đi, tôi đang trong trạngthái không tình nguyện làm chuyện giường chiếu này, cảm giác xấu hổ dần dầnhình như cũng trở nên có chút thoải mái, tôi nhắm mắt lại, tùy ý để anh ta ravào, đến cuối cùng, vào lúc tôi không thể tự chủ được mà run rẩy, rốt cuộc anhta cũng phóng thích. Chậm rãi ngạo mạn mở mắt ra, nhìn thấy anh ta vẫn giữ tưthế lúc sau cùng kia, chân sau đứng thẳng, chân kia quỳ gối tách hai chân tôira, tay trái chống đỡ thân thể, cúi người ghé vào người tôi, đôi mắt đen láynhư mực không hề chớp mắt nhìn tôi chằmchằm, trên trán, một giọt mồ hôi rốt cuộc không thể chịu được sức nặng, độtnhiên rơi xuống, tung tóe rơi trên trán tôi. Tôi nháy mắt, nhìn thấy miếng gạcmỏng trên vai phải của anh ta lại bắt đầu có vết máu thấm ra.

“Cần gì chứ, bực mình với tôi cũng không thay đổi được gì.Tôi cam đoan vết thương của anh trong mấy ngày kế tiếp sẽ làm cho anh rất khôngthoải mái.”

Tôi dùng tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, nhìn anh hơi hơichu môi lên mà nói.