Vết thương của anh ta là ở bên vai phải, góc áo chỗ đó đã sớmbị máu nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Tôi cởi áo của anh ta ra, nhìn thoáng qua,chỉ biết viên đạn này đã bắn trúng động mạch chủ của cánh tay. Anh ta tự dùngtay trái đè xuống, lại không được xử lí tốt, máu theo khẽ hỡ trên tay anh ta khôngngừng chảy ra.
Bệnh viện Tây y duy nhất trong thành nằm ở phía bắc, cáchnơi này cũng hơn 10 phút lái xe. Hiện tại xe hơi không thể chạy được nữa, chỉcó thể dùng sức người mà đẩy xe về phía trước, nếu không có biện pháp cầm máu,tôi không biết anh ta có thể chịu được đến tối nay để nghe tôi nói chuyện kiahay không.
Không có dụng cụ cầm máu, chỉ có thể lấy những thứ sẵn có,tôi cởi sợi dây buộc trên đôi giày ủng của anh ta xuống.
“Em làm gì vậy?”
Anh ta hơi kinh ngạc nhìn tôi.
“Cầm máu cho anh.”
Tôi lên tiếng, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Xé tấmđệm chỗ ngồi phía sau xe hơi ra thành một chiếc khăn vuông, làm thành một miếngvải lót quấn quanh miệng vết thương, nhờ một cảnh sát trợ giúp cố định phíasau, dùng sợi dây buộc giày quấn quanh miếng vải lót vài vòng, thắt thành mộtnút thắt, lại bẻ một đoạn cây gãy gần đó cố định vào, dùng vải quấn quanh rồisiết chặt lại, cuối cùng cố định thêm một đoạn cây khác vào nút thắt, siết chặtnút thắt lại. (bạn nào là bác sĩ thì xin tha thứ cho sự nông cạn của ta hức ^^)
Bời vì không có nẹp hay dụng cụ cầm máu, cho nên phải cầmmáu bằng cách tạm thời này, buộc ga-rô căng chùn vừa phải. Nếu quá căng sẽ tổnhại đến vết thương, thậm chí còn bị hoại tử, quá chùn thì không thể cầm máu được.Tôi xử lí xong, nhìn thấy vết thương đã ngừng chảy máu, thoáng cái thở nhẹ ra.Cảnh sát đã gọi xe kéo tới, tôi cùng Lâu Thiếu Bạch ngồi một cỗ xe. Xa phu ra sứckéo, nhanh chân chạy đến bệnh viện, ước chừng khoảng hơn mười phút thì tới.
Viện trưởng của bệnh viện này chính là người lần trước khámcho tôi khi bị Thông Thất dùng thuốc mê, Lâu Thiếu Bạch được mời đi theo ngườinước ngoài họ Smith kia. Tháo băng cầm máu ra, kiểm tra miệng vết thương, anhta lập tức nói phải giải phẫu lấy viên đạn ra, khâu mạch máu lại.
Đã đến bệnh viện thì không còn chuyện của tôi nữa rồi. LúcLâu Thiếu Bạch bị đưa vào phòng phẫu thuật, tôi liền ngồi ở bên ngoài phòng nghỉngơi. Rất nhanh, có rất nhiều người lục đục chạy vào bệnh viện hỏi han, thị trưởng,quan viên công sở, cấp dưới của Lâu Thiếu Bạch toàn là quan quân. Những ngườinày phần lớn tôi đều không biết, trông thấy tôi, đều tỏ vẻ chính mình sau khinghe xong thì rất oán giận cùng bức xúc, lại thám thính thương thế của thiếusoái từ tôi. Tôi chỉ tùy ý trả lời vài câu.
Ước chừng hơn một tiếng sau, cuộc giải phẫu rốt cuộc thànhcông. Smith yêu cầu Lâu Thiếu Bạch ở lại bệnh viện theo dõi một đêm, nhưng bịanh ta một câu cự tuyệt ngay. Smith có vẻ bất đắc dĩ, nhún vai nhìn tôi, dùngtiếng Anh nói với anh ta: “Nếu Lâu tiên sinh đã kiên trì thì tôi cũng không còncách nào. Lúc anh được đưa đến đây, tôi chú ý thấy cách cầm máu vô cùng khoa học,chỉ có người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới làm được. Nếu là vị tiểuthư này cầm máu cho ngài thì chắc hẳn cô ấy cũng biết phương pháp hộ lý thông thường,tôi cho ngài một số loại thuốc, hai người sau khi trở về nhớ uống đúng giờ.”
Lâu Thiếu Bạch lập tức nhìn về phía tôi, ánh mắt mang vài phầnthăm dò.
“Ứ, biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.”
Lâu Thiếu Bạch miệng nói nhưng ánh mắt lại nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giả vờ như nghe không hiểu, nhìn anh ta, vẻ mặt ngây thơcùng vô tội.
Chúng tôi rời khỏi bệnh viện, ngồi trên chiếc xe đã chờ sẵn ởcửa bệnh viện, anh ta quả nhiên mở miệng thẩm vần tôi.
“Làm sao em biết lái xe?”
“Anh lên tỉnh phủ vài ngày, tôi đi ra ngoài đều ngồi bên ghếphụ. Tự mình chú ý nhìn động tác của anh ta, dĩ nhiên là học được. Chẳng phảicũng chỉ mấy thứ như chân ga tay lái phanh xe rồi tới lui thôi sao, rất đơn giản.”
Tôi lập tức đáp lại.
Anh ta hoài nghi nhìn tôi chằm chằm: “Em thật là thông minh,chỉ vài ngày đã có thể mạnh mẽ phóng đi như vậy, ngay cả tôi đều cảm thấy mìnhkhông bằng.”
“Lâu Thiếu Bạch, tôi không không thông minh mà không dám mạnhmẽ phóng đi như vậy, anh còn có thể chít chát méo mó mà nói chuyên với tôi sao?Nói không chừng đã bị người ta bắn thành tổ ong vò vẽ rồi.”
Tôi cãi lại.
Anh ta phảng phất như bị tôi làm cho nghẹn lời, lại hỏi:“Còn băng bó vết thương? Smith nói em hẳn là đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.”
“Bây giờ là xã hội mới rồi. Tôi đã tham gia vào khóa học nữquân nhân, vừa vặn có môn cứu thương.”
Tôi bịa chuyện.
Anh ta im lặng một lát, rốt cuộc hừ một tiếng, không mở miệngnữa.
Anh ta tin cũng được, không tin cũng được, cứ tùy ý anh ta vậy.Chắc sẽ không thật sự nhàm chán mà chạy đi kiểm tra xem Trì tiểu thư có thật sựđã tham gia khóa học đó hay không, mà trong nội dung học rốt cuộc có nội dungnày hay không nhỉ?
Cả đường đi đều không nói chuyện, rốt cuộc đã trở về nhà họLâu. Phúc mẹ chạy ra nghênh đón, bộ dạng vừa vui mừng vừa thương xót, dường nhưmuốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng trông thấy Lâu Thiếu Bạch bên cạnh thì lạivội vàng ngậm miệng.
Sau khi trở về Lâu Thiếu Bạch vẫn ở trong thư phòng đến trờitối, ngay cả cơm tối cũng do người hầu đưa lên nhưng chỉ ăn vài miếng. Nhà họLâu không ngừng có người ra vào. Đầu tiên là quan viên phụ trách trị an trongthành đến chịu đòn nhận tội, không lâu sau thì lau mồ hôi mà rời đi, tôi nghingười này đã bị anh ta đuổi ra ngoài. Sau đó là thị trưởng cùng một vài quanviên theo từ bệnh viện về đây, đợi đến khi bọn họ lần lượt rời đi, đến cuốicùng cũng chỉ còn lại người phụ tá của anh ta. Tôi đoán rằng bọn họ hẳn là đangbàn chuyện trả thù hoặc là các vấn đề phòng ngự gì đó, không cảm thấy hứng thúnên từ phòng khách trở về phòng.
Phúc mẹ cũng theo lên, đôi mắt hơi đỏ lên, giận dữ nói: “Tiểuthư, vì sao mà cô luôn gây khó dễ với cô gia vậy? Lần trước cô gia đột ngột trởvề, phát hiện cô đã bỏ trốn. Cô biết không, vệ binh thiếu chút nữa đã bị ngài ấybắn chết, may mắn phó quan bên cạnh ngài ấy khổ sở ngăn cản, cuối cùng tuykhông có nổ súng bắn chết người, nhưng cũng bị quất hơn mười roi. Hôm nay tôi lạinghe nói cô gia và lão gia đã trở mặt, tối hôm qua đánh nhau, cả đại viện củanhà họ Trì đều bị thiêu đốt, lão gia cùng thiếu gia cũng bị thất thủ…Chỉ một thờigian mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…sau này làm sao mà sống đây…”
Sáng sớm nay Lâu Thiếu Bạch cai gì cũng chưa nói đã tống tôicùng Chung tiểu thư ra bến tàu. Tôi lúc ấy cùng lắm thì cũng chỉ thuận theotình hình mà hỏi thăm chuyện của Trì lão gia, anh ta tránh nặng tìm nhẹ nêncũng không trả lời tôi. Hiện tại mới biết được thì ra tình trạng thảm thiết đếnnhư vậy. Đây là một người để đạt được mục đích riêng mà đến cha vợ cũng triệt đểtrở mặt. Chỉ là câu nói “Bị thất thủ” kia của Phúc mẹ rốt cuộc là thế nào. Là bịbắn chết, Lâu Thiếu Bạch lại dấu giấm tin tức với tôi, hay là đã chạy mất? LâuThiếu Bạch rốt cuộc đã lấy được nửa tấm bản đồ kia của Trì lão gia hay chưa?Anh ta tại sao phải đưa tôi và Chung tiểu thư đi? Những sát thủ hôm nay là doai phái tới?
Quá nhiều nghi vấn. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn hỏi rõ anhta. Cha con nhà họ Trì thì chẳng sao cả, ngược lại cái tôi quan tâm là tấm bảnđồ.
“Nếu tôi không ra tay trước, thì nơi bị đốt trụi không phảinhà họ Trì mà chính là nhà họ Lâu này.”
Tôi còn đang suy nghĩ thì sau lưng vang lên một tiếng nói lạnhlùng, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lâu Thiếu Bạch đã trở về, đứng trước cửa ravào nhìn Phúc mẹ, vẻ mặt không vui, ánh mắt sắc bén.
Phúc mẹ run run mỉm cười, liếc nhìn tôi, cúi đầu.
“Phúc mẹ, tôi biết bà đối tốt với tôi nhất. Bà yên tâm, từnay về sau chỉ cần còn có tôi thì bà nhất định sẽ được an thân.”
Tôi biết rõ bà ấy vì tôi, cũng vì tương lai của tôi mà lo lắng.Vừa rồi lúc nói đến Lâu Thiếu Bạch trước mặt tôi, lại trùng hợp bị anh ta nghethấy, trong lòng nhất định có chút sợ hãi cho nên tôi mới mở miệng an ủi.
Phúc mẹ xụp mắt xuống, gật đầu vội vàng rời khỏi.
“Anh giải quyết công việc xong rồi sao? Mạng dù có lớn nhưngcũng chỉ có một cái. Chảy nhiều máu như vậy, không cần phải liều mạng như thế,sớm nghỉ ngơi đi.”
Tôi tỏ vẻ quan tâm đến anh ta.
Sắc mặt của anh ta hơi buông lỏng, ừm một tiếng, đi đến trướcmặt tôi nói: “Tôi muốn tắm rửa, em giúp tôi.” Nói xong cũng nhìn tôi, bộ dángnhư đang chờ tôi đến hầu hạ anh ta.
Tôi thầm thở dài. Cánh tay phải của anh ta bị treo lên, lúcnày cơ bản là không thể nhúc nhích, chỉ còn cánh tay trái có thể hoạt động. Ôngcụ trẻ nhà tôi hôm nay toàn thân máu đen mưa bom bão đạn nên muốn tắm, người vợnhư tôi đây lại không thể giúp được thì làm sao có thể nói nổi. Đành phải đếntrước mặt anh ta, thay anh ta cởi từng cái nút, cẩn thận cới quần áo ngoài ra.Nhìn vết thương được băng bó, cơ bản không thấy có máu chảy ra.
Tôi cùng anh ta đi vào phòng tắm, xả nước, cầm một chiếckhăn mặt sạch sẽ lên, thay anh ta lau mặt, lại cẩn thận lau phía sau lưng cùngtrước ngực, cố gắng cẩn thận không chạm vào vết thương bên tay phải của anh ta.Viên đạn làm vỡ mạch máu đồng thời cũng động đến xương cốt, lúc ấy hình huốngnguy hiểm, chính ta ta có khả năng cũng không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần độngđậy một chút, tôi biết rõ cũng rất đau đớn.
Tôi và anh ta đều không nói gì, trong phòng tắm giờ phút nàychỉ có âm thanh tôi dùng khăn vắt nước. Cuối cùng chà lau vết máu còn dính lạibên hông anh ta, vô tình ngẩng đầu lên, thấy anh ta đang cúi đầu nhìn tôi, bênmôi mang theo một nụ cười khẽ, đôi mắt đen như mực, mang theo một chút hương vịlàm cho tôi không thể nói nên lời. Không khí thoáng cái có chút mập mờ, tim tôiđột nhiên nhảy dựng, lập tức di dời ánh mắt, giả vờ ném khăn mặt vào trong bồntắm, một tay chống nạnh nói: “Tự mình rửa chân đi, xong rồi tôi giúp anh lauchân.”
Anh ta bất động, vẫn cứ đứng như vậy mà nhìn tôi.
“Nói anh tự rửa chân đấy, đại lão gia!”
Tôi đột nhiên có một loại cảm giác không ổn, giọng nói hơi lớnhơn một chút.
“Chỉ là em chỉ mới giúp tôi một nửa.Tôi không có thói quen tắmmột nửa.”
Quả nhiên, anh ta chậm rãi nói như vậy. Tôi giương mắt lênnhìn, chạm phải ánh mắt của anh ta, mang theo một chút khiêu khích cùng cố ýlàm khó, dường như có chủ tâm muốn chê cười tôi.
Tôi xác thực có hơi bối rối khó xử, dáng người cùng gương mặtcủa người này cũng không tệ, nhưng còn chưa đủ để làm hai mắt tôi tỏa sáng liềulĩnh nhào tới. cho nên tôi vừa giúp anh ta lau chùi thân trên xong thì đã muốnngừng lại. Không ngờ tới lúc này anh ta lại vô liêm sỉ muốn nhìn thấy tôi xấu hổ.Anh ta chắc sẽ cho là tôi sẽ xấu hổ đỏ mặt, vẻ xấu hổ kết hợp với anh ta tạonên một trò chơi tình dục? Chẳng phải chỉ là nửa người dưới của đàn ông thôi ư,tôi cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ, trước kia ở trường học có một họckì có vài môn học ba ngày thì hai ngày đã phải tiếp xúc với thân thể con người.
“Được a.” Tôi nhìn anh ta nở nụ cười.
Có gì đâu, tôi cứ xem như đây là cơ thể sống của người đànông để tôi thực hành môn cấu tạo sinh lí của đàn ông là được.
Tôi đến trước mặt anh ta, nhanh chóng giúp anh ta cởi thắtlưng, cởi quần lót của anh ta ra, lật khăn mặt, giặt sạch, con mắt liếc nhìn biểutượng của người đàn ông của anh ta đã bắt đầu thức tỉnh, có hơi run một chút,sau đó lúc tôi cười tủm tỉm nhìn anh ta, mặt của anh ta hơi sụp xuống, tỏ vẻkhông thể tin được.
“Tôi bắt đầu đây, anh đừng cử động.”
Tôi bước một bước về phía anh ta.
Trong ánh mắt anh ta đột nhiên xẹt qua một vẻ xấu hổ, giốngnhư buổi sáng ở bến tàu tôi hôn anh ta trước mặt mọi người, hiện giờ anh tacũng có biểu hiện như vậy.
Không phải là do anh ta không xấu hổ. Tôi ăn mặc chỉnh tề, anhta lại trần trụi, nòng súng ngẩng cao trước mặt tôi không hề kiêng nể gì. Vậynên không phải càng bất bình đẳng, càng xấu hổ sao?
“Em ra ngoài đi, tôi tự làm.”
Anh ta đột nhiên nói, hơi vội vàng xoay người đi, tự mình bướcvào bồn tắm, ngạo nghễ ưỡn mông đưa lưng về phía tôi. *thiệt là mất hình tượng^^*
“Tự anh làm được không?”
Giọng tôi tràn đầy quan tâm.
“Ừm”
Anh ta hàm hồ trả lời.
“Sớm nói vậy thì tốt rồi!”
Tôi cầm khăn mặt ném đến bên chân anh ta, làm một ít nước bắnra, lúc này mới rời khỏi.
Tôi nằm trên giường, nghĩ đến tình huống vừa rồi, càng nghĩcàng cảm thấy buồn cười, quả thực cũng có điểm vui. Đột nhiên trông thấy anh tađã mặc chiếc quần ngắn đi ra, đứng đầu giường nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt quái dị,dường như lại có một chút không cam lòng.
Chắc hẳn là anh ta trở lại đây là muốn tìm tôi gây phiềntoái?
“Vừa rồi em lắc đầu, rốt cuộc là có ý gì?”
Anh ta đột nhiên hỏi tôi, giọng nói cọc cằn.